Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếu theo lý thuyết, Ma Tức hồ cứ mười năm đồ sát một lần, sẽ không cho phép yêu ma đặc biệt cường đại nào trưởng thành. Nhưng cũng sẽ có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có thể là một loại yêu ma nào đó có tốc độ trưởng thành đặc biệt nhanh, chỉ cần mười năm là đã có được lực lượng đáng sợ dị thường. Hoặc là có ai đó trong lúc vô tình đã bỏ sót yêu ma trong lần Ma Tức hồ thí luyện lần trước. Nhưng bất kể thế nào thì loại yêu ma này cũng đều là những tồn tại kh ủng bố nhất trong Ma Tức hồ!   

Bây giờ rõ ràng lại gặp phải một con...   

Nếu như ma vật ở bên trong thật sự mạnh gấp ba lần Phương Nguyên, vậy chẳng phải nó đã đạt đến trình độ Đại Yêu nửa bước Trúc Cơ rồi hay sao?   

Thậm chí có thể nói, có khi nó đã là Đại Yêu Trúc Cơ rồi cũng nên!   

Điều này khiến cho bọn hắn không thể không nghiêm túc!   

Bọn hắn đều biết rõ thực lực của Phương Nguyên. Trong trận chiến ở Tiểu Trúc phong, một mình hắn đánh bại tất cả đồng môn, thậm chí còn cộng thêm một vị chân truyền của Thần Tiêu phong, có thể nói là mười phần đáng sợ. Nếu như ma vật kia thật sự mạnh gấp ba lần hắn, vậy e rằng dù cho đám đệ tử Tiểu Trúc phong bọn hắn cùng nhau vây công thì cũng chưa chắc có thể giết được nó. Hoặc giả như giết được, vậy thì cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra!   

Advertisement

Chúng đệ tử đều có hơi nghĩ mà sợ, cảm thấy may mắn vì mình đã ngừng lại tại biên giới của đầm lầy này. Nếu như mạo hiểm xông vào trong đó, làm kinh động tồn tại đáng sợ kia, bị nó thình lình giết ra ngoài, vậy thì e rằng hơn phân nửa số người ở đây sẽ mất mạng trong vùng đầm lầy đó!   

Thậm chí có khi toàn quân bị diệt cũng nên!   

Chỉ có điều sau khi sợ mất mật, cũng có người bắt đầu hồ nghi...   

Tên sắc quỷ gầy như cây tăm này, chỉ dùng cái mũi ngửi một chút liền biết bên trong có ma vật, còn biết ma vật kia mạnh cỡ nào ư?   

Advertisement

"Che đậy khí cơ, thả nhẹ cước bộ, theo đường cũ lui về..."   

Thế nhưng Phương Nguyên lại phi thường tin tưởng tên sắc quỷ kia, chỉ thấy hắn ngay lập tức đưa ra một đạo mệnh lệnh.   

Chúng đệ tử cũng không dám lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn, cho nên bọn hắn đều nín thở, từ từ lui trở về.   

Mãi đến khi thối lui đủ xa, khi vẻ kinh hoảng trên khuôn mặt Hậu Quỷ Nhi biến mất, khi hắn lại ngẩn người nhìn ngực của một vị nữ đệ tử nào đó thì vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt Phương Nguyên mới rút đi. Hắn thở ra một hơi thật dài, ra hiệu cho chúng đệ tử có thể buông lỏng một chút.   

Hắn nhìn ra sự nghi hoặc của đám người quả ớt nhỏ, nên liền thấp giọng giải thích: "Vị Hậu sư huynh này cũng có một loại bản lĩnh khó lường. Hắn là đệ tử của Tư Thú viện, nơi đó chuyên môn nuôi Yêu thú, nghiên cứu tập tính và tác dụng của Yêu thú cho tiên môn. Đây vốn không phải là sở trường của Thanh Dương tông, nên tất nhiên cũng có không ít lỗ hổng trong việc khống chế Yêu thú, cũng đã gây ra không ít tai họa. Trong hơn mười năm này, Yêu thú đã làm loạn mấy lần..."   

Nói đến đây, hắn chợt khe khẽ thở dài rồi nói tiếp: "Ta đã từng đọc qua điển tịch do Tư Thú viện lưu lại, phát hiện mỗi lần Yêu thú làm loạn đều sẽ có mấy vị đệ tử phụ trách trông coi Tư Thú viện mất mạng. Mãi đến khi vị Hậu sư huynh này gia nhập thì mới có sự biến hóa!"   

Tiểu Kiều sư muội nghe thấy vậy thì có hơi giật mình: "Hắn có thể trấn an Yêu thú làm loạn sao?"   

Phương Nguyên lắc đầu: "Không thể, sau khi hắn gia nhập, Yêu thú làm loạn vẫn sẽ làm loạn, còn người đáng chết thì vẫn sẽ chết!"   

Tiểu Kiều sư muội lập tức bó tay, nói: "Vậy thì hắn có làm được gì đâu?"   

Phương Nguyên cười khổ nói: "Sau mỗi lần hỗn loạn, hắn đều có thể sống sót thật tốt, còn chết đều là người khác!"   

"Ách... bản lĩnh đào mệnh này cũng thực sự không tệ!"   

Chúng đệ tử tiên môn đều có hơi bó tay rồi, sau đó bọn hắn đều ngây ngốc nhìn qua tên Hậu Quỷ Nhi kia một chút.   

"Sau đó ta cũng có tìm hiểu một phen, từ đó mới biết được rằng hắn có bản lĩnh như thế. Hắn có thể cảm giác được sự dị biến của Yêu thú, cho nên có thể sớm tìm đường đào mệnh. Hơn nữa hắn cũng ở Tư Thú viện lâu rồi, nên hắn cực kỳ thông hiểu sự biến hóa khí cơ của Yêu thú, vì vậy ta mới mang theo hắn tiến vào đây!"   

Phương Nguyên cười cười giải thích một câu, sau đó hắn nhìn Hậu Quỷ Nhi, cảm khái nói: "Không ngờ ngươi thật sự có thể giúp một tay!"   

"Quả nhiên là quái thai a, có thể luyện được chuyện đào mệnh này đến mức lô hỏa thuần thanh như vậy..."   

"Phương Nguyên sư huynh cũng thật là lợi hại, quái thai như thế mà cũng tìm được chỗ dùng..."   

Đám Tiểu Trúc phong đệ tử đều một nở nụ cười khổ, trong lòng âm thầm tán thưởng không thôi.   

Trái lại, bản thân Hậu Quỷ Nhi giống như không nghe thấy, hai con mắt của hắn nãy giờ chỉ tập trung đảo tới đảo lui xung quanh bộ ngực của mấy nữ đệ tử.   

"Bây giờ nên làm như thế nào đây?"   

Tiểu Kiều sư muội cũng có hơi đau răng. Nàng thở dài một hơi, lập tức dời đi chủ đề.   

Phương Nguyên nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Hậu Quỷ Nhi: "Ma vật trong vùng đầm lầy, là thứ gì?"   

Hậu Quỷ Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm bộ ngực của một vị nữ đệ tử, khi hắn nghe thấy Phương Nguyên nói thế thì không hề có phản ứng gì.   

Phương Nguyên thở dài, nói: "Lúc về ta sẽ bảo Tôn quản sự tiến cử cho ngươi, hắn có quen biết một nữ quả phụ ở tiểu trấn dưới núi..."   

Hậu Quỷ Nhi nuốt nước miếng một cái, cả người có vẻ hơi linh hoạt hơn, sau đó hắn liền nói như niệm kinh:   

"Trên đống đá ở biên giới đầm lầy có một trảo ấn sắc nhọn dài nhỏ, chứng tỏ nó là một con thú ăn thịt. Trong kia có một gốc cây lớn bị chà xát tróc vỏ, chứng tỏ nó có một lớp da dày kiên cố. Nơi đó còn có một bộ thi thể đang bị ăn dở của một con Yêu Ngưu bị ném qua một bên, đã mục nát, chứng tỏ nó không ăn thịt thối. Dây leo rủ xuống trên cây cách mặt đất ước chừng ba bốn trượng, chứng tỏ nó cao ít nhất ba trượng..."   

Nói xong, hắn đột nhiên có hơi chua xót, thế mà chảy cả nước mắt xuống, nói: "Điểm mấu chốt nhất là, khi tiến vào đầm lầy kia, ta đã ngửi thấy mùi động dục gay mũi của nó, chứng tỏ nó cũng giống như ta, đều trưởng thành nhưng vẫn còn lẻ loi không có bạn đời a..."   

Chúng đệ tử nghe xong đều nhất thời ngây ngẩn cả người: "Thế này cũng được sao?"   

Còn Phương Nguyên nghe xong thì càng thêm ngưng trọng. Hắn ghi nhớ kỹ những gì Hậu Quỷ Nhi nói, sau đó mới thấp giọng nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì trong số bảy phương pháp đồ ma trước đó ta nghiên cứu thảo luận với ngươi, phương pháp nào thích hợp để đối phó nó nhất?"   

"Hẳn là phương pháp thứ ba..."   

Hậu Quỷ Nhi thở dài khoát tay áo, sau đó chợt nói một câu: "Lúc về nhớ mang “chim chim” của nó cho ta!"   

Advertisement
';
Advertisement