Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Biên: nvm1997

Rất nhanh, Phương Nguyên lấy ra một viên linh thạch đỏ rực, mượn linh khí bên trong khôi phục pháp lực, sau đó bắt đầu luyện tập Linh Hỏa Quyết. Việc tu luyện này cũng đòi hỏi sự tập trung, không được sai sót chút nào.

Giống như một người đã biết chữ viết như thế nào, nhưng cũng chưa chắc có thể viết ra một chữ y đúc như mình nghĩ. Bản thân cần luyện tập không ngừng mới có thể hiểu được súc tích bên trong!

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, vào một bữa ăn trưa bên trong Linh Thiện đường, Phương Nguyên tìm được Tôn quản sự đang ôm một đống thịt heo ăn liên tục.

“Tôn sư huynh, giờ huynh có thể dẫn ta đi Linh Dược Giám nhận nhiệm vụ được rồi!”

Tôn quản sự thần sắc ngẩn ngơ, mơ hồ không rõ nói: “Ngươi tu luyện thành công rồi sao?”

Phương Nguyên hưng phấn gật đầu, nhìn trái ngó phải ròi cầm một bản hồ sơ thật dày ở trên bàn Tôn quản sự lên, hai tay đè chặt thầm vận pháp lực. Không bao lâu, bên ngoài hồ sơ không có gì nhưng bên trong lại có khói xanh nhàn nhạt từ từ tản ra.

Con mắt Tôn quản sự đã trợn tròn, miệng cũng hình chữ O.

“Ha ha, Tôn sư huynh cảm giác như thế nào?”

Phương Nguyên cười một tiếng, mở tập hồ sơ kia ra, thình lình phát hiện một tờ giấy ở trang cuối cùng đã khét nghẹt mất rồi. Ngôn Tình Ngược

Tôn quản sự vẫn đang ngơ ngác, sau một hồi lâu mới bớt dần, tỉnh táo lại hít một hơi thật sâu, đột nhiên đánh Phương Nguyên một cái, mắng:

“Tiểu tử thúi ngươi đã luyện thành rồi, còn phá phách đốt sổ sách của ta làm gì..."

“Hì, chỉ là lỡ tay, lỡ tay mà thôi...”

Phương Nguyên cũng ý thức được điều mình làm, vội vàng cười hối lỗi.

"Ai, dù sao đi nữa, tiểu tử ngươi thật đúng là không hổ đã từng là thủ khoa Tiên Bảng..."

Tôn quản sự nhìn xem sổ sách, cũng cảm khái nói:

“Lúc trước lão Tôn ta luyện đạo pháp thuật này cũng tốn hơn mười ngày, thế mà ngươi chỉ ba ngày liền học được. Mấu chốt là tu vi tiểu tử ngươi bây giờ mới chỉ có Luyện khí tầng một nha...”

Hắn dùng sức vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, sau đó lớn tiếng nói trong Linh Thiện đường:

“Chiều nay ta dẫn Phương sư đệ đi Linh Dược Giám lĩnh phù chiếu, các ngươi dựa theo công việc đã phân công vào buổi sáng mà làm. Tối ta mới về nhưng cũng sẽ kiểm tra, đừng có ai mà lười nhác..."

“Đi Linh Dược Giám lĩnh phù chiếu?”

“Mới nhập môn mấy ngày, đã bắt đầu kiếm tiền rồi sao?"

Một đám tạp dịch nghe vậy cũng đều có chút kinh ngạc nhìn Phương Nguyên, ánh mắt có ước ao và ghen tị.

“Hừ, công việc bên trong Tạp Ti Giám không có người làm, thế mà còn có tâm tư đi lĩnh phù chiếu?”

“Đúng vậy, bây giờ người thì không đủ dùng, hắn còn đi kiếm tiền ngoài. Việc của hắn ai làm đây?”

Không khí cũng chỉ trầm mặc được một lát, liền có người bất mãn ồn ào.

Có người đầu tiên mở miệng, rất nhanh liền có người thứ hai. Không bao lâu bên trong Linh Thiện đường có đến bảy tám người ồn ào, ngụ ý không đồng ý Phương Nguyên đi Linh Dược Giám kiếm thù lao.

Lí do cũng vì Phương Nguyên vừa mới nhập môn không lâu lại chịu khó, có không ít người thường ngày giao việc của mình cho hắn làm, bây giờ lại bận hơn vì hắn đi rồi thì việc lại vào tay.

Tôn quản sự và Phương Nguyên cũng không nghĩ đến chuyện này, trong lòng chợt cảm thấy phiền phức.

"Ồn ào cái gì đây?"

Vào lúc này, một gã uống say ngà ngà liền xông vào Linh Thiện Đường, ngang ngược rống lên một câu.

Thấy người này, mọi người bên trong Linh Thiện Đường lập tức thu thanh âm của mình lại. Người tới không phải người bên ngoài, chính là ác bá Tống Khôi.

Mặc dù quản lý tạp vụ là Tôn Nhất Hồn, nhưng từ trước tới nay Tôn quản sự luôn hi hi ha ha, rất dễ nói chuyện, mà tính tình tên Tống Khôi lại vô cùng ngang ngược, rất thích dùng bạo lực để nói chuyện, tu vi cũng không yếu, lại có quan hệ với tiên môn. Bởi vậy mọi người sợ hắn hơn so với sợ Tôn quản sự.

Cũng có người gặp được Tống Khôi lại càng vui vẻ, vội vàng bước tới thêm mắm thêm muối nói:

“Ha ha, Tống sư huynh đến thật trùng hợp. Mời huynh đưa ra ý kiến việc này một chút, vị sư đệ Phương Nguyên này mới làm việc có mấy ngày, thế mà bây giờ liền muốn vứt bỏ hết, lại muốn đi Linh Dược Giám lĩnh phù chiếu kiếm thêm thu nhập, thế thì ai sẽ làm việc của hắn đây?”

Thường ngày, mấy việc ồn ào nháo sự đa số đều do Tống Khôi cầm đầu, cho dù vô lý cũng muốn quấy ba phần, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng Tống Khôi nghe lời này xong lại hơi ngẩn ra một chút, liếc sang Phương Nguyên, đột nhiên tát một cái vào mặt của tên đệ tử tạp dịch đang nói chuyện, mắng:

“Phương Nguyên sư đệ muốn đi Linh Dược Giám lĩnh phù chiếu, đó là hắn muốn cầu tiến, vào cái miệng của ngươi thì thành trốn việc, phù chiếu của Linh Dược Giám cũng chỉ vài ngày mới làm một lần, cũng không phải một đi không trở lại.”

Đệ tử tạp dịch kia lập tức bị tát một cái giận mà không dám nói gì, ôm mặt lui sang một bên.

Những người khác thấy một bộ dạng ngang ngược của Tống Khôi thì tự nhiên không dám nói câu nào, cúi đầu làm việc của mình.

“Ai, Tống sư đệ có chuyện gì từ từ mà nói, đừng có hở tí là động tay động chân chứ...”

Tôn quản sự cũng có chút bất đắc dĩ khuyên một câu, liền kéo Phương Nguyên ra cửa, cười nói:

“Không nghĩ tới người này sẽ giúp ngươi nói chuyện!"

Phương Nguyên cũng đành cười khổ, nghĩ thầm:

"Khối linh thạch kia rốt cuộc cũng có tác dụng!"
Advertisement
';
Advertisement