Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

"Đầu tọa kỵ này của Cam sư huynh, trông thật là hùng tráng, thực sự khiến người hâm mộ...:

Cũng chính vào lúc này, một nam tử mặc áo bào vàng nhạt ở bên cạnh tiến ra khỏi đám người, đánh bạo tiến lên tiếp nhận hàm thiếc và dây cương Toan Nghê Thú trong tay Cam Long Kiếm, đồng thời vừa cười vừa nói. Đám người nhìn tới, lại là đại đệ tử chân truyền của Thần Tiêu phong, Đoàn Phi Uyên.

"Sư đệ quá khen rồi..”

Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nhìn về phía đại độ tử chân truyền của Thần Tiêu phong nhẹ gật đầu, rồi cùng Tân trưởng lão tiến vào. bên trong sơn môn.

"Đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, quả nhiên danh bất hư truyền..."

"Phần tu vi này, phần khí độ này, quả nhiên không phải đệ tử tiên môn nho nhỏ có thể so sánh...

“Trời ạ, đầu Toan Nghê Thú kia của hắn, tu vi e là cũng đã tới Trúc Cơ trung tầng đi, thực lực vị chân truyền này.

Những người chung quanh đang từ xa xa đứng nhìn vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, lập tức bàn tán ầm ĩ.

Cũng có người nghĩ đến: "Phương Nguyên sư huynh cũng là rồng trong loài người, thành tựu tương lai chỉ sợ cũng không thua vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này đi?

"Ngược lại, lời này thật cuồng vọng, Phương Nguyên sư huynh tuy không phải phàm tục, nhưng muốn so với đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, e là vẫn còn có chút miễn cưỡng..."

Mà trong đại điện Thanh Dương tông lúc này, vô số chấp sự trưởng lão, thậm chí còn có cả đám người trưởng lão cùng chân truyền tứ đại tiên môn khác đến đây xem lễ, cũng đều sớm đã tề tựu đông đủ ở trong đại điện, chuẩn bị chiêm ngưỡng phong thái vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này. Lại càng có rất nhiều chấp sự âm thầm phân phó xuống dưới, tiên yến tối hôm nay phải chuẩn bị càng thêm phong phú hơn một chút, mới không tới mức mất mặt tại Thanh Dương.

Mà đối với vị vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông tới chơi này, Phương Nguyên đương nhiên cũng không hiểu rõ tình hình.

Lúc này hắn vẫn còn đang trong thời gian ba ngày tẩy trần. Đây chính là quy củ của Thanh Dương tông định ra, trước khi bái nhập tông chủ nhất mạch, đều cần phải tĩnh tâm dưỡng tính thật tốt, suy tư trách nhiệm trên vai, tự vấn tâm bản thân, xem có thể bảo hộ Thanh Dương nhất mạch hay không, có thể truyền thừa Thanh Dương đại đạo hay không?!

Trong ba ngày nay, hắn đều trải qua sinh hoạt bên trong một gian tĩnh thất của Phi Vân sơn, không ai được tới quấy rầy hắn.

Tuy nhiên chuyện này dù sao cũng chỉ mang tính hình thức, không có tính thực chất, bởi vậy Phương Nguyên liền nhân dịp ba ngày này, trải chuốt lại một thân tu vi của mình lần nữa. Hắn muốn bảo đảm, thời điểm mình đi Trúc Cơ, có thể nắm chắc thành công!

"Hiện tại ta muốn Trúc Cơ, phương pháp cũng không phải ít, nhưng phương pháp tốt nhất hẳn là..."

Thừa dịp vẫn còn có chút thời gian rỗi rãi, Phương Nguyên liền suy nghĩ lại một phen, lại lấy Thiên Diễn chỉ thuật thôi diễn con đường tu hành của mình.

Trời đất quay cuồng, vô số kinh văn màu vàng óng hiện ra quay cuồng trong thức hải của hắn, khắc họa những phương hướng tu hành vào trong đầu của hắn. 

Mà Phương Nguyên, thì ở bên trong vô số con đường đó, tĩnh tâm lựa chọn.

Sau khi trở về từ Ma Tức hồ, hẳn liền biết bản thân mình đang phải đối mặt với chuyện trọng yếu nhất, chính là Trúc Cơ. Bởi vậy hắn liền tìm kiếm rất nhiều điển tích liên quan tới Trúc Cơ chỉ đạo xem qua một lần, hiện tại hắn đã hiểu cực sâu đối với Trúc Cơ. Lúc này lại mượn Thiên Diễn chỉ thuật, kết hợp những hiểu biết của mình vẽ Trúc Cơ với một thân tụ vi, thôi diễn khả năng thành công cùng tiềm lực trong tương lai!

Mà phát hiện này, lại làm cho hắn lâm vào một vòng lựa chọn hết sức khó khăn!

" Trúc Cơ bằng đan dược..."

" Trúc Cơ bằng Ngũ Hành Địa Mạch...”

"Thiên Đạo Trúc Cơ..."

Mỗi ý niệm một con đường, mỗi con đường một thiên địa!

Đơn giản nhất, ổn thỏa nhất, chưa chắc là thích hợp nhất đối với bản thân mình!

Thế nhưng thích hợp nhất đối với bản thân mình, lại chưa chắc là tốt nhất! 

Tốt nhất, thì hạn chế quá nhiều, lại chưa chắc là mình có thể đạt được.

Các loại suy nghĩ, phân tích bay múa trong đầu Phương Nguyên, khiên cho hắn khi thì nhíu mày, khi thì than nhẹ...

"Chẳng lẽ, thật sự phải làm như vậy hay sao?"

Không biết thôi diễn qua bao lâu, rơi vào đường cùng, hắn lại quay về hiện thực, cũng nhịn không được cười khổ. Loại pháp thuật thôi diễn này, tốt nhất vẫn là thôi diễn một số chuyện đơn giản một chút, bởi vì như vậy, phương án lựa chọn sẽ không nhiều, cứ thế mà làm theo là được. Thế nhưng hiện tại, đứng trước quá nhiều sự lựa chọn, đều là có tốt có xấu, mỗi thứ mỗi vẻ đặc sắc riêng, ngược lại khiến hẳn lúc nào cũng sinh ra một loại tư tưởng muốn đánh cược một phen...

"Đánh cược là không tốt, phải nắm chắc mới được a..."

Loại tâm tính này khiến hắn cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, hắn mở mắt ra khẽ than.

"Hà?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement