Oành oành...
Từ khi đại quân của Ô Trì Quốc vây quanh núi Định Đỉnh liền bắt đầu công kích núi này, chưa từng dừng lại.
Nhất là sau khi Lữ phi ra nghiêm lệnh, huyền giáp vệ của Ô Trì Quốc càng liều mạng như không muốn sống mà tấn công về phía đỉnh núi.
Bất kể là thống lĩnh trong quân hay âm thị trong hoàng cung, hoặc là thị vệ bên cạnh hoàng đế, lúc này đều dốc hết toàn lực, phảng phất thủy triều xông về núi Định Đỉnh, linh quang rơi xuống như mưa, pháp khí như núi, ầm ầm càn quét tới.
Dưới uy thế to lớn của bao nhiêu cao thủ như vậy, tòa núi Định Đỉnh khổng lồ này cũng như thể đang phiêu diêu trong gió rồi.
Thoạt nhìn, tòa đại trận hộ sơn của núi Định Đỉnh này như một tờ giấy mỏng manh giữa phong ba bão táp, có thể bị xé nát bất cứ lúc nào...
Nhưng không ai có thể ngờ rằng, một đại trận hộ sơn trông yếu ớt như mảnh giấy ấy lại vẫn có thể kiên cường đứng vững, một ngày đêm đã trôi qua, tuy trận quang xanh nhạt của tầng thứ nhất trên đại trận đã nhợt nhạt tàn khuyết, lay lắt như sắp tắt nhưng vẫn không hề sụp đổ.
“Chỉ thiếu chút nữa thôi, bảo đám nhỏ tận sức hơn nữa đi.”
Âm thị hầu hạ bên cạnh Lữ phi đi tới trước mặt thống lĩnh, ngước nhìn lên núi, cười lạnh một tiếng rồi nói.
Thống lĩnh quệt mồ hôi lạnh trên đầu, thưa: “Đã tổn thất quá nhiều nhân thủ rồi”
Gã âm thị lại cười nói: “Nếu giờ ngươi từ bỏ thì những mạng người chết trước đó đều thành vô ích.”
'Thống lĩnh cắn chặt răng, lần thứ hai hạ lệnh xuống cho người dưới, sau một ngày đêm tấn công miệt mài, rốt cuộc đã có hơn mười người xông qua được chướng ngại phong tuyết ngoài núi, đặt chân lên núi Định Đỉnh, hiện đang nghênh đón những cấm chế vô tận trên núi, đi phá mắt trận của tầng đại trận hộ sơn đầu tiên, đối với bọn họ mà nói, bởi thôi diễn không ra vị trí mắt trận bèn dứt khoát dùng sức mạnh tấn công đánh sập đại trận...
Phương pháp phá trận thô lỗ kiểu này, ở một vài trường hợp thật đúng là rất hữu dụng.
Chỉ có điều, thương vong lớn là không tránh khỏi.
Chống đỡ thêm ba canh giờ nữa, tầng đất vòng ngoài cùng núi Định Đỉnh đều ¡ lật lên, đất đá không còn một mảnh hoàn chỉnh, cây cối cũng không còn một gốc đứng thẳng, dưới loại cường công trực tiếp trên phạm vi lớn thế này, tác dụng đúng là cũng được một ít, khi một băng tinh màu lam cắm vào sau núi đá bị huyền giáp vệ đánh nát, giữa trận quang của vòng ngoài cùng lập tức xuất hiện một vết nứt rõ ràng, phong tuyết giữa không trung cũng yếu bớt đi nhiều.
“Tìm được mắt trận chưa?”
Xung quanh núi Định Đỉnh, đám huyền giáp vệ lập tức cực kì vui mừng, cao giọng kêu lớn.
Nhưng ngay khi tiếng hoan hô vừa vang lên, di biến đột ngột hiện ra.
Vết nứt kia vừa xuất hiện, bỗng như dẫn phát một tảng không gian khổng lồ sụp xuống, phong tuyết đang bay khắp trời như thể bị đè ép vào chính giữa, sau đó bùng nổ.
Âm! Ầm! Ầm!
Trận quang vừa bị phá nát chợt xen lẫn trong vô số vụn băng, giây lát đã lao thẳng ra phía ngoài, hệt như một tấm kính bị nổ tung.
Đám trận quang tàn dư nhiều vô tận mang theo từng tầng từng tâng đá vụn cát mịn vừa bị nổ tung bởi một lực mạnh đến đáng sợ bắn về bốn phương tám hướng như phi kiếm, đám binh tướng đang vây công xung quanh đại trận của núi Định Đỉnh còn chưa kịp tung hô ăn mừng vì đã phá được tầng đại trận thứ nhất này thì đã bị cảnh tượng diệt vong trước mắt khiến cho choáng váng cả người, đồng thanh gào thảm, liều mạng quay đầu bỏ chạy, nhưng tốc độ đã thua rồi.
Dư âm của vụ nổ †ầng đại trận thứ nhất như sóng triều ập về bốn phương, vây chặt đám binh tướng này ở bên trong.
Cả một đám đông binh tướng, chẳng rõ bao nhiêu người, mà một tiếng gào thảm cũng không kịp phát ra ngoài đã trực tiếp bị trận quang này xé thành mảnh vụn.
“Trời ơi... Quá đáng sợi” Vị thống lĩnh chỉ huy vệ sĩ tấn công đại trận đang đứng trước tòa núi chứng
kiến tình cảnh này, sắc mặt lập tức kịch liệt biến đổi, hắn nắm chặt bàn tay, trán đã rịn ướt mồ hôi lạnh.