Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Đến lúc này mọi người đều hiểu.   

             Sương Nhi tiểu thư là đang cố ý nói chuyện với Phương Nguyên, để cho hắn phân tâm, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.   

             Ngay cả vị Phụng sư huynh kia, sắc mặt cũng đỏ lên...   

             Bọn họ đều là công tử thiếu gia của các thế lực lớn trong Thiên Lai Thành, thiên kiêu trẻ tuổi, tự nhận bất phàm, khi nào chơi một ván cờ cũng cần dựa vào những thủ đoạn bỉ ổi kia?   

             Phương Nguyên tự nhiên biết dụng ý của Sương Nhi tiểu thư, trong lòng sớm có chút không vui, vì vậy không trả lời câu hỏi của nàng nữa, mà dứt khoát nói:   

             - Nếu ngươi cũng thích kỳ đạo, vì sao không lấy thêm bàn cờ, chúng ta chơi một ván, dù sao...   

             Hắn chỉ chỉ tu sĩ áo đen ở đối diện nói:   

             - ... Vị lão huynh này tính cẩn thận, hạ cờ khá chậm, ta còn có thời gian cân nhắc chuyện khác!   

             - Cái gì?   

             Mọi người nghe xong đều có chút kinh ngạc:   

             - Đây là muốn đồng thời chơi cờ với hai người sao?   

             Sương Nhi tiểu thư nghe xong, sắc mặt lại vui vẻ, dứt khoát cười nói:   

             - Trình độ của ta không cao, sao dám chơi cờ với ngươi, không bằng ngươi đánh với hai người bọn họ đi, ta ở bên cạnh nhìn, tự nhiên sẽ học được chút ít kỹ xảo.   

             Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng, rõ ràng rất khôn khéo, lại giả ra vẻ ngây thơ, trong lòng chỉ cảm thấy phiền chán.   

             Vì vậy hắn nhẹ gật đầu nói:   

             - Như thế cũng được!   

             Sương Nhi tiểu thư gọi hai người khác, đều là tu sĩ am hiểu kỳ đạo khá sâu, hai người này bình thường rất giữ thân phận, không làm được sự tình ba người đồng thời đánh cờ với một người, trước không luận thắng thua, chỉ nói ra đã mất mặt, nhưng Sương Nhi tiểu thư tự mình chỉ điểm, bọn hắn không dám từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ sai người mang bàn cờ đến!   

             Phương Nguyên lấy một địch ba, mở ra hai trận mới.   

             Cạch cạch cạch...   

             Hai người kia có ý muốn quấy rầy dòng suy nghĩ của Phương Nguyên, nên hạ cờ rất nhanh.   

             Nhưng Phương Nguyên lại không chút do dự, bất luận đối phương hạ cờ như thế nào, hắn cũng duy trì tốc độ rất nhanh!   

             Nói thật ra, từ khi học cờ đến nay, hắn cũng chỉ đánh cờ với hai người.   

             Một là Tiên Tử Đường Chu tiên sinh.   

             Hai là Thanh Dương Tông Lăng Hồng Ba!   

             Chu tiên sinh vốn là người yêu cờ như mạng, sau khi dạy Phương Nguyên xong thì không đánh cờ nữa.   

             Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba vốn là tiểu kỳ tiên của Thanh Dương Tông, nhưng sau khi đánh cờ với Phương Nguyên, ai dám nhắc tới ngoại hiệu này, nàng sẽ đập người đó một trận...   

             Hơn nữa chơi cờ với hai người kia, chỉ lấy vui làm chủ, Phương Nguyên chưa từng chăm chú xem trọng.   

             Bây giờ là lần thứ nhất chăm chú, cẩn thận tính toán ở trong lòng.   

             Hắn cũng không biết tại sao, mình trời sinh lại rất mẫn cảm với kỳ đạo, vừa nhìn thấy những con cờ kia, sẽ cảm ứng được xu thế, bố cục của mỗi một quân cờ, tính ra nước cờ đơn giản lại hiểu quả nhất!   

             Có lúc ngay cả hắn cũng không nhịn được nghĩ, có lẽ đọc sách không tính thiên phú của mình, chỉ tính là một loại ham muốn... Mà thiên phú chân chính của mình, chính là chơi cờ?   

             Nếu tu hành có thể đơn giản như chơi cờ, thì hôm nay có lẽ mình đã sớm kết thành Nguyên Anh?   

             Chỉ là người khác xem, hắn hạ cờ lại có chút khủng bố.   

             Vị lão huynh này hạ cờ rất hung dữ...   

             Chỉ mấy chục nước, hai người kia hạ cờ cũng chậm lại, tựa như tu sĩ áo đen lúc trước, mỗi hạ xuống một quân cờ đều cần cân nhắc rất lâu, vẻ mặt xoắn xuýt, còn Phương Nguyên thì buồn bực ngán ngẩm...   

             Ba người kia đã ngừng rất lâu, trong lương đình hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám thở mạnh.   

             Chỉ có thanh âm giọt nước trong đồng hồ nước nhẹ nhàng nhỏ xuống chậu đồng, đơn điệu mà khô khan, còn mang theo chút lúng túng...   

             - Nếu không lại tìm mấy người...   

             Dù Sương Nhi tiểu thư lại ngốc cũng nhìn rõ thế cuộc, không nhịn được muốn gọi người.   

             - Bảo bọn họ nhận thua đi!   

             Thôi Vân Hải lại than khẽ, nhìn Sương Nhi tiểu thư nói.   

             Sương Nhi tiểu thư ngẩn ngơ:   

             - Vì sao phải nhận thua?   

             Sắc mặt của Thôi Vân Hải khó coi nói:   

             - Vừa nãy là ta nhìn lầm, nguyên lai không phải Phụng sư huynh đi ít nước cờ, mà là đối phương nhường Phụng sư huynh, không muốn hắn thua quá thảm, kỳ thực hiện tại bất kể là Phụng sư huynh hay hai người khác, đều không phải suy nghĩ, mà là đang trì hoãn thời gian, bọn họ không dám hạ cờ, bởi vì mỗi hạ xuống một bước, sẽ cách thua cuộc gần một bước...   

             - Lợi hại như vậy?   

             Sương Nhi tiểu thư kinh hãi, con mắt chớp chớp:   

             - Ba người cũng không cách nào chiến thắng?   

             Thôi Vân Hải trầm mặc không nói, vì hắn cũng nhìn không ra.   

             - Dù chỉ thắng một trận cũng tốt...   

             Sương Nhi tiểu thư không chịu thua, con ngươi xoay chuyển.   

             Phương Nguyên không cần nhìn, nhưng cảm nhận được bên trái truyền tới ánh mắt bất thiện, biết đó là vị trí của Sương Nhi tiểu thư và Thôi Vân Hải, trong lòng càng khó chịu, hắn không sợ đối thủ gian trá, lại không kiên nhẫn chờ đối phương ra chiêu từng bước, dù sao Tôn quản sự đã nói phải thắng đẹp, vậy vì sao mình không chủ động xuất kích, buông tay chơi đùa với bọn họ?   

             - Ha ha, các ngươi...   

             Lúc này Sương Nhi tiểu thư đã có chủ ý, cười hì hì mở miệng.   

             Chỉ là không đợi nàng mở miệng, Phương Nguyên đã nói trước:   

             - Vừa nãy là ngươi muốn khiêu chiến kiếm đạo với ta?   

             Hắn nhìn về phía nam tử trẻ tuổi mặc áo vải hỏi.   

             Nam tử áo vải hơi kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt nhìn Phương Nguyên chăm chú.   

             - Vậy thì lên đi!

Advertisement
';
Advertisement