Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Sương Nhi tiểu thư nhìn trái ngó phải một lát, đột nhiên cười nói với Phương Nguyên:   

             - Phương sư huynh, lần trước từ biệt, ngươi lại trốn trong viện không chịu ra ngoài nữa, bọn ta cũng chẳng còn hứng thú chơi đùa, ta vẫn đang muốn tìm ngươi, cầu ngươi giúp chút việc nhỏ...   

             Phương Nguyên chỉ nhíu mày hỏi:   

             - Chuyện gì?   

             Sương Nhi tiểu thư chớp chớp mắt nhìn hắn:   

             - Nếu ngươi có rảnh thì luyện giúp ta vài chục cái cấm trận để chơi được không?   

             Phương Nguyên đáp:   

             - Không có thời gian.   

             Sương Nhi tiểu thư nghẹn họng, vẻ mặt tức giận.   

             Thôi Vân Hải cười lạnh:   

             - Vị Phương huynh này thật kiêu ngạo...   

             Phương Nguyên nhìn về phía hắn hỏi:   

             - Cấm trận lần trước ngươi đã phá được chưa?   

             Thôi Vân Hải đỏ mặt, trong lòng thầm giận.   

             Phương Nguyên lại nói:   

             - Nếu còn chưa phá được thì cho nàng đi, hẳn là còn có thể dùng.   

             Thôi Vân Hải “hừ” một tiếng, sau đó lấy ngọc giản ra đưa cho Sương Nhi tiểu thư.   

             Kim Hàn Tuyết quay đầu nhìn hắn nói:   

             - Ngươi quả nhiên vẫn chưa phá được.   

             Thôi Vân Hải:   

             - ...   

             Bốn người đứng chung một chỗ, quan hệ giữa bọn họ lại cực kì phức tạp, ai cũng không ưa đối phương, nhưng giống như thi gan với nhau, ai cũng không chịu rời đi trước, cứ thế xấu hổ đứng cạnh nhau, bầu không khí cứng nhắc. Cũng may không lâu sau, cửa lớn ken két mở ra, một vị nữ quan mặc áo xanh bước tới.   

             - Thần ma ma, lão tổ dậy chưa vậy?   

             Sương Nhi tiểu thư là người đầu tiên chạy tới, kéo tay nữ quan kia, nũng nịu nói:   

             - Bọn ta đang muốn tới thỉnh an lão nhân gia đây.   

             - Lão tổ vừa mới thức dậy, đang chờ gặp các ngươi đó.   

             Nữ quan kia cười cười, nhìn mấy vị tiểu bối đang đứng chờ một lượt, nhưng không dẫn Sương Nhi tiểu thư vào ngay mà chỉ đảo mắt qua, sau đó mở miệng:   

             - Không biết ai là truyền nhân của Thái Hoa Chân Nhân?   

             Phương Nguyên bước lên một bước:   

             - Là vãn bối.   

             Nữ quan kia cười nói:   

             - Ngươi cùng ta vào trong trước đi, lão thái quân đang chờ ngươi.   

             Nói xong nữ quan quay sang nói với những người còn lại:   

             - Các ngươi chờ ở đây một lát đã.   

             Sương Nhi tiểu thư ngẩn người, ngay cả Kim Hàn Tuyết cũng hơi bất ngờ.   

             Thôi Vân Hải bất đắc dĩ thầm nhủ:   

             - Lại nữa rồi...   

             Phương Nguyên cũng không ngờ Kim lão thái quân còn chưa gặp đám con cháu thì đã triệu kiến mình, nhưng hắn vẫn gật đầu, chậm rãi đi theo nữ quan này vào cổ điện, thấy bên trong cổ điện cực kì rộng mở, nhưng vắng vẻ lạnh lẽo, ánh sáng bên ngoài không lọt vào được, nhìn có vẻ âm u, chỉ có hai bên đại điện có đốt hai hàng nến to như cánh tay trẻ con, ánh nến chập chờn tạo ra những cái bóng vặn vẹo lay động trong khắp đại điện.   

             Hắn đi thẳng vào trong điện, chỉ thấy bên trong, trên một đài cao, có một bà lão gầy gò đang ngồi. Làn da của bà lão này nhăn nheo, người mặc tiên bào hoa lệ lại tinh xảo, tay cầm một cây quải trượng khắc đầu rồng, đôi mắt khép hờ như đang dưỡng thần, dáng dấp thoạt nhìn như ngọn đèn sắp cạn dầu, thật khó có thể hình dung, bà ấy lại chính là chủ nhân chân chính của Thiên Lai Thành.   

             Người này chính là lão tổ của Kim thị, Kim lão thái quân, người nắm giữ đại quyền một phương, địa vị đủ để ngồi ngang hàng với trưởng lão của các tiên môn ở Trung Châu.   

             - Liệt đồ Phương Nguyên, bái kiến Kim lão thái quân...   

             Phương Nguyên tiến lên một bước, cúi người thi lễ.   

             - Ừm...   

             Lão thái quân đang ngồi trên ghế dường như vừa giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn khắp nơi một lượt, sau đó mới nhìn lên người Phương Nguyên, cười nói:   

             - Tới rồi sao? Mau lại đây, hài tử, tiến lên hai bước để lão thân nhìn kĩ con xem như thế nào...   

             - Ngươi đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, vờ vịt mờ mắt làm gì chứ...   

             Phương Nguyên thầm nghĩ như vậy, nhưng không thể lộ ra mặt, chân vẫn ngoan ngoãn tiến lên hai bước, ngẩng đầu nhìn.   

             - Quả đúng là một hài tử rất có khí độ, bộ dạng cũng tuấn tú...   

             Lão thái quân quan sát Phương Nguyên một lượt, sau đó quay sang khen với nữ quan đứng bên cạnh một câu, cuối cùng nhìn về phía Phương Nguyên nói:   

             - Hài tử, ta nghe lão Thất nói, ngươi là do Thái Hoa dạy dỗ, Thiên Đạo Trúc Cơ, nay đã bắt đầu tu tập Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn rồi phải không?   

             Phương Nguyên gật đầu đáp:   

             - Dạ vâng.   

             Lão thái quân lại cười ha hả, vui vẻ thân thiết hỏi:   

             - Tu đến cảnh giới gì rồi?   

             Phương Nguyên thành thật trả lời:   

             - Đã tu luyện ra ba đạo lôi linh.   

             - Ba đạo?   

             Lão thái quân hơi ngẩn người, lặng lẽ quan sát Phương Nguyên.   

             Dường như bà ta không ngờ Phương Nguyên chỉ mới tu thành ba đạo lôi linh, nhưng nhìn kĩ lại nhận ra hắn không nói dối.   

             Bà ta chỉ ngừng lại một chút rồi nở nụ cười:   

             - Đối với Lôi pháp này, ngươi có chỗ nào không hiểu sao?   

             Trước đó Phương Nguyên đã cẩn thận rà soát một lượt những điều nên nói và không nên nói, thấy lão thái quân mở miệng hỏi bèn thành thật đáp lời theo những gì đã chuẩn bị trước đó:   

             - Ta một đường tu hành tới đây cũng coi như khá thuận lợi, trong Lôi pháp này cũng không có chỗ nào ta không hiểu được, mà là có đôi chỗ sư phụ Thái Hoa Chân Nhân vẫn chưa hiểu cặn kẽ, nhất là phương pháp kết đan cuối cùng, dường như có chỗ nào đó khiếm khuyết.   

             - Ha ha, đúng là một hài tử biết ăn nói...   

             Lão thái quân nghe hắn nói xong, đâu còn không hiểu ý hắn, bà ta nở nụ cười, thoạt trông thật hiền lành hòa nhã, nhưng Phương Nguyên vẫn có thể cảm nhận được một tia lạnh lẽo, sau đó lại nghe lão thái quân nói:   

             - Cần gì phải uyển chuyển như vậy làm chi, bằng vào đầu óc của Thái Hoa, chuyện gì nên hiểu hẳn là đều đã hiểu, ha ha, nói thật đi, hơn hai trăm năm qua, lão thân vẫn luôn chờ y trở về, thật không ngờ chẳng đợi được y, lại đổi thành ngươi tới.

Advertisement
';
Advertisement