Tôn quản sự nói:
- Này không phải đã thành công rồi sao?
Phương Nguyên hơi ngẩn người hỏi:
- Là ý gì?
Tôn quản sự cười nói:
- Phương pháp của ta chính là để Kim gia thu ngươi làm con rể...
Phương Nguyên há mồm:
- Cái gì?
Tôn quản sự thấy Phương Nguyên kinh ngạc, thì vui vẻ cười nói:
- Trước từng nói với ngươi, trong các tiểu bối của Kim gia, thì không có một ai ra hồn, mấy đời trước cũng không có, mà ngươi lại là Thiên Đạo Trúc Cơ, tồn tại mà bất kỳ tiên môn nào cũng sẽ coi trọng, đối với Kim gia mà nói, còn coi trọng ngươi hơn những tiên môn khác, chỉ cần ngươi thành con rể Kim gia, bọn họ còn quan tâm ngươi tu hành hơn chính ngươi, sau này ngươi không cần để ý chuyện gì nữa, chỉ lo tu hành, đây chẳng phải là việc vui sao?
Phương Nguyên bất đắc dĩ nói:
- Này là lý do ngươi để ta làm náo động ở trên tiên yến sao...
Tôn quản sự nói:
- Không làm náo động, tiểu cô nương kia sao sẽ coi trọng ngươi...
Nói xong lại thở phào nhẹ nhõm:
- Xem ra ta vẫn còn coi thường ngươi, không nói tiểu cô nương kia, lão thái thái là thật chọn trúng ngươi rồi!
Phương Nguyên không nghĩ tới chủ ý của Tôn quản sự lại không đứng đắn như vậy.
Lông mày hắn cau lại, kiên quyết nói:
- Việc này quyết không thể được!
Tôn quản sự trầm ngâm nói:
- Ta cũng cảm thấy tiểu cô nương kia không thích hợp, ta vốn hi vọng ngươi chinh phục được đại cô nương...
- Này không phải vấn đề lớn nhỏ!
Phương Nguyên có chút tức giận, qua một lát mới ngăn chặn được lửa trong lòng, nghiêm túc nói:
- Tôn sư huynh, ngươi biết ta sẽ không ở lại Kim gia!
Tôn quản sự nghe được lời này, sắc mặt cũng hơi đổi, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Nguyên nói:
- Phương sư đệ, năm đó ở biên cảnh Việt quốc, ngươi và giai nhân gặp gỡ thì ta ở dưới chân núi chờ đợi, tự nhiên biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, lúc ấy ta cũng cảm thấy đó là một chuyện tốt, nhưng về sau ta đoán được một ít chuyện, thì không còn nghĩ như thế nữa...
Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Phương Nguyên, nói:
- Tin tưởng sư huynh, đối với ngươi mà nói, đây là cơ hội thoát thân tốt nhất!
- Tôn sư huynh, có phải huynh đã biết điều gì đó rồi đúng không?
Thấy Tôn quản sự lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, Phương Nguyên khẽ giật mình, hắn đột nhiên nhớ tới giấc mộng kỳ quái đêm hôm nọ.
Trong lòng lại có thêm một tầng áp lực đè nặng, Phương Nguyên vội vàng hỏi y.
Tôn quản sự nghe vậy, lại chỉ thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Đại kiếp nạn sắp tới rồi, thế đạo rất hỗn loạn, sợ rằng tu sĩ trong thiên hạ này cũng đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể sống sót. Vào lúc này, càng không nên dính dáng tới phong ba bão táp của mấy người có địa vị cao kia...
Dứt lời, vẻ mặt của Tôn quản sự càng thêm ngưng trọng, y thở dài một hơi:
- Phương sư đệ, ở trước mặt đệ, ta cũng không có điều gì giấu diếm. Đệ là một người có tài, có học vấn, nếu có thể chờ tới lúc đại kiếp nạn kết thúc, sau đó xuất thế vào thời điểm thế lực khắp nơi đang cải tổ, quả thật là không khó để làm nên chuyện lớn...
- Mà Thiên Lai Thành này, đệ nói xem nó có lai lịch lớn như vậy, tại sao vẫn luôn ẩn nhẫn? Không cần nghĩ cũng biết, chẳng qua chỉ là phong sơn quy ẩn, cố gắng vượt qua đại kiếp nạn, hơn nữa dựa vào lai lịch của Thiên Lai Thành, bọn họ rất có hy vọng vượt qua đại kiếp nạn lần này. Nói không chừng vô số lần đại kiếp nạn trước, bọn họ cũng đều tránh thoát bằng cách ấy. Nếu đệ có thể gia nhập Kim gia, vượt qua kiếp nạn lần này, tỷ lệ thành công cũng sẽ cao hơn một chút!
- Nhưng nếu đệ không muốn chấp nhận vận mệnh như vậy, muốn tham dự những phong ba bão táp ở trên cao, vậy thì sẽ vô cùng phiền toái...
Nói xong hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Phương Nguyên, thở dài:
- Dù sao bây giờ đệ vẫn còn rất nhỏ yếu, những nhân vật lớn đó, có địa vị rất cao, nắm giữ vận mệnh thế gian. Cố gắng hết sức giữ hòa khí, chỉ sợ thị phi cũng sẽ tự tìm đến cửa, đám kiến hôi như chúng ta, bị nhân quả của bọn họ dính vào thôi liền không rõ sống chết. Vào lúc này đệ càng phải tránh xa những thị phi đó mới đúng, hà cớ gì cứ muốn đâm đầu vào?
Phương Nguyên đã quen biết Tôn quản sự bảy tám năm, nhưng hắn chưa từng thấy Tôn quản sự nghiêm túc như vậy bao giờ, trong lòng không khỏi có chút nặng nề.
Đại kiếp nạn! Đại kiếp nạn!
Trong giới tu hành, không ai không nhắc tới đại kiếp nạn, không ai không biết đến đại kiếp nạn.
Nhưng rốt cuộc đại kiếp nạn có dáng vẻ như thế nào, lại rất ít người biết.
Trong ấn tượng của Phương Nguyên, đại kiếp nạn chính là một tai họa lớn trong giới tu hành, ba ngàn năm giáng thế một lần, thanh tẩy thế gian, nghe thì có vẻ như là tai kiếp của cả thế gian. Có điều vô số năm tháng trôi qua, không biết thế gian đã trải qua bao nhiêu lần tai kiếp, nhưng giới tu luyện vẫn luôn lưu truyền lại, cũng chưa từng thấy tin đồn này bị dập tắt, lâu ngày nó lại trở thành một khái niệm vô cùng kỳ lạ!
Nói là đại kiếp nạn đã qua, có thể nghe được lời này rất thường xuyên, mỗi người đều nói về nó.
Nói là đại kiếp nạn sắp tới, nhưng lại rất khó để phán đoán, chỉ nghe nói chứ chưa được nhìn thấy, lại càng không biết cụ thể nó sẽ tới vào lúc nào!
Việc này giống như ở một quốc gia bình thường, nghe được tin sắp xảy ra một cuộc chiến lớn, vì thế bá tánh cực kỳ hoảng sợ.
Chương 594 Trái tim kinh hãi (1)