- Tiểu nhi, người có chí riêng, lão thân cũng không miễn cưỡng ngươi!
Sau khi Kim lão thái quân làm xong sự kiện này, sắc mặt cũng trầm xuống, tựa hồ thái độ thay đổi rất nhiều, nhàn nhạt nói:
- Nữ nhi Kim gia ta đều thiên kiều bá mị, cành vàng lá ngọc, lão thân quý tài, mới cho ngươi nhân duyên, để ngươi có cơ hội một bước lên mây, nếu như ngươi thức thời, thì nên nắm lấy, thành tâm cầu hôn, ngoan ngoãn nghe lời, lão thân tự nhiên sẽ gả huyền tôn nữ cho ngươi, cũng sẽ coi ngươi như tử tôn của Kim gia, nhưng nếu ngươi khoe khoang tự kiêu, không biết thời thế, vậy thì ngươi cứ đi, ta còn không tìm được con rể quý khác sao?
Những người khác của Kim gia nghe vậy, đều hiểu ý mỉm cười.
Phương Nguyên thì nhìn Kim lão thái quân, không biết nên trả lời như thế nào...
Đây thực là ăn chắc mình rồi!
Bây giờ ở trong mắt Kim lão thái quân, số mệnh của hắn đã cực kỳ rõ ràng, hoặc là nghe lệnh Kim gia, từ đây vận mệnh bị người bài bố, hoặc như Thái Hoa Chân Nhân, con đường tu hành đoạn tuyệt, sớm muộn gì cũng sẽ chết héo trong núi rừng, không có tiếng tăm gì...
Hơn nữa Kim gia bày ra thái độ, đã không phải muốn chiêu mình làm rể, mà là muốn mình cầu ở rể Kim gia!
Trước đây lão thái quân nói chuyện vẫn giả vờ hiền hoà, bây giờ thì đã ngầm có ý uy hiếp.
Chỉ là chẳng lẽ mình thật để người bài bố như vậy?
Trong lòng Phương Nguyên thở ra một hơi, ánh mắt lạnh lẽo, chắp tay nói:
- Tạ ơn lão tiền bối ban pháp, vãn bối cáo từ!
Nói xong lại thật xoay người, muốn rời khỏi.
Người xung quanh đều kinh hãi, vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
Kim lão thái quân cũng biến sắc:
- Ngươi muốn đi đâu?
Phương Nguyên nói:
- Vãn bối sớm đã có người thề ước, không thể ở rể Kim gia, đương nhiên phải rời đi rồi!
Kim lão thái quân nhìn chằm chằm hắn, một lát sau mới uy nghiêm đáng sợ nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết hậu quả khi rời đi sao?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn bà ta, chỉ giữ trầm mặc.
Kim lão thái quân mặt không hề cảm xúc nhìn Phương Nguyên nói:
- Kim gia ta cũng là đại tộc huy hoàng, đứng vào hàng ngũ thế gia gần vạn năm, há lại một tiểu nhi như ngươi có thể khinh miệt, hôm nay lão thân ba lần mở miệng hỏi ngươi, nếu ngươi đáp ứng thì thôi, còn không chớ trách lão thân không nhắc trước, nếu ngươi thật dám đi ra đại môn Kim gia ta, như vậy thì vạn sự đều tiêu!
- Đây là cảnh cáo cuối cùng sao?
Không biết bao nhiêu người trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Lúc này Phương Nguyên chỉ cúi đầu, cười khổ một tiếng...
Đối với hậu quả khi mình đi ra ngoài, trong lòng há có thể không hiểu?
Nhưng hắn càng như vậy, càng không thể ở lại Kim gia.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, rời Kim gia trước mới quyết định.
Mình dù sao cũng là người có Đạo Nguyên Chân Giải, không tin không tìm được phương pháp giải quyết.
Lùi một bước mà nói, coi như thật không tìm được, cũng không thể mặc cho người bài bố!
Vì vậy hắn xoay người, nghiêm túc nhìn Kim lão thái quân nói:
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, nhưng vãn bối...
Hắn hít sâu một hơi, lần thứ ba tỏ rõ thái độ:
- ... vẫn từ chối!
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Người xung quanh thấy hắn như thế, tất cả đều biến sắc, chẳng ai nghĩ tới, người này lại dám ba lần cự tuyệt Kim gia, đặc biệt là lần thứ ba hắn từ chối, đã biết mình không đáp ứng sẽ đi vào tử lộ, tại sao lại quyết liệt đến trình độ này?
Gió lạnh thổi qua, thiên địa xơ xác!
Ánh tà dương chiếu rọi, nơi nơi một mảnh vàng óng.
Phương Nguyên đi thẳng tới cửa lớn của Kim gia, trên đường nô bộc dồn dập tránh ra hai bên, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Thôi Vân Hải nhìn bóng lưng Phương Nguyên rời đi, trong mắt loé lên vẻ hưng phấn.
Sương Nhi thì có chút không hiểu, nếu là bình thường nàng chắc chắn sẽ chế nhạo, nhưng lúc này lại không cười nổi.
Kim Hàn Tuyết chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của Phương Nguyên, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, ánh mắt có chút si ngốc.
Mà lúc này, Phương Nguyên đã đi tới cửa lớn, muốn bước ra bước cuối cùng.
Một bước này bước ra, hắn biết thiên địa lớn lao, con đường phía trước mênh mông, có lẽ đại đạo tu hành thật sẽ đoạn tuyệt.
Nhưng hắn càng biết, mình không thể lưu lại!
Thoạt nhìn tựa hồ hắn bước ra bước này, con đường tu hành sẽ đứt đoạn.
Nhưng trên thực tế, nếu mình lưu lại, con đường tu hành mới thật đứt đoạn mất.
Lúc này đi, không phải vì từ bỏ con đường tu hành... mà là xác định mình nhất định sẽ lấy được!
Hắn cũng không phải thật muốn từ bỏ con đường tu hành, ngược lại, trong lòng Kim lão thái quân tính toán kỳ thực không tệ, bây giờ hắn đã không có đường lui, nhất định phải cầu Lôi pháp của Kim gia, Kim gia chính là ỷ vào điểm này, cho rằng đã ăn chắc mình, cảm giác mình phải quy thuận Kim gia, mặc cho Kim gia bài bố, nhưng càng là lúc này, mình càng không thể cúi đầu...
Chuyện sau này, sau này hãy nói, bây giờ mình nhất định phải biểu hiện ra thái độ nên có!
Cái này, có thể nói là căm giận!
Kim gia đánh cược là, Phương Nguyên hoặc là cúi đầu, hoặc là con đường tu hành đứt đoạn, rơi vào tuyệt cảnh!
Mà lúc này Phương Nguyên cũng đánh cược, hắn đánh cược Kim gia sẽ không tự nhiên tốn hao Bất Tử Liễu ở trên người mình!
Kim lão thái quân nhìn thấy Phương Nguyên sắp đi ra cửa lớn, trong lòng nàng cũng lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt quải trượng.