Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Mà sau khi lấy thần thông bày xuống kết giới, ánh mắt của Kim lão thái quân âm trầm nhìn Phương Nguyên một lát, mới thấp giọng nói:   

             - Lão thân là thật tâm mến tài, muốn dạy ngươi tu hành cũng là thật, chỉ là xem ra ngươi và tiểu bối Kim gia ta không có duyên, cho dù lão thân thật tâm mến tài, cũng không thể miễn cưỡng lưu ngươi lại, nhưng Kim gia ta, pháp không khinh truyền, ngươi muốn được pháp, thì phải giúp Kim gia ta làm một chuyện!   

             Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, nhìn Kim lão thái quân hỏi:   

             - Chuyện gì?   

             Kim lão thái quân nói:   

             - Đi vào bí cảnh, tranh đấu với tu sĩ cùng thế hệ trong thiên hạ, giúp Kim gia ta đoạt bảo, có dám không?   

             - Đi vào bí cảnh, trợ giúp Kim gia đoạt bảo?   

             Phương Nguyên nghe Kim lão thái quân nói thì hơi ngẩn người.   

             Hắn đã sớm biết Kim gia nắm giữ một bí cảnh, từ trong miệng hai vị sư huynh tiện nghi ở Thiên Xu Môn biết được, cái này là năm đó tổ tiên Kim gia ở trên lưng một con Bá Hạ Tiên Quy chiếm được, chính là một bí cảnh có vô số cơ duyên, chỉ là không nghĩ đến, nếu bí cảnh này ở trong tay Kim gia, như vậy Kim gia trực tiếp đi vào lấy là được, vì sao còn cần mình giúp đỡ?   

             Kim lão thái quân thấp giọng thở dài nói:   

             - Lão thân cũng không dối gạt ngươi, bí cảnh của Kim gia ta, đã ba trăm năm chưa từng mở ra, nghiên cứu nguyên nhân, là bởi vì tiểu bối vô năng, dù mở ra, đại cơ duyên cũng bị người khác đoạt mất, lão thân muốn ngươi gia nhập Kim gia, cũng chỉ là muốn ở trong tiểu bối Kim gia có một người có thể dùng được, nhưng nếu ngươi không có ý này, như vậy lão thân sao có thể không để ý thân phận ép buộc ngươi chứ?   

             Kim lão thái quân nói xong, tiếng nói đã chìm xuống, thấp giọng nói:   

             - Thời điểm Thông Thiên Bí Cảnh mở ra, e là các tiên môn của Bá Hạ Châu, thậm chí Trung Châu đều sẽ phái con cháu đến đây tranh cướp cơ duyên, lão thân yêu cầu ngươi không cao, chỉ muốn ngươi dẫn con cháu Kim thị nhất mạch ta tiến vào bí cảnh, cướp đoạt dị bảo, nếu như việc này thành công, như vậy lão thân sẽ truyền quyển Lôi pháp cuối cùng cho ngươi, ý ngươi như thế nào?   

             Phương Nguyên nghe xong, trong lòng cả kinh:   

             - Lời ấy là thật?   

             Kim lão thái quân cười ha ha nói:   

             - Tiểu nhi, lão thân là thân phận gì, chẳng lẽ còn sẽ lừa ngươi?   

             Phương Nguyên nghe xong trầm mặc không nói, nghĩ thầm lẽ nào ngươi chưa lừa qua?   

             Kim lão thái quân nhìn thấy sắc mặt của Phương Nguyên, lại cười gằn nói:   

             - Lão thân đã lui một bước, ngươi còn không đáp ứng?   

             Phương Nguyên hít sâu một hơi nói:   

             - Vãn bối cả gan, cầu tiền bối ở trước mặt mọi người lập thệ ngôn!   

             Mấy vị Kim Đan của Kim thị nhất mạch nghe vậy, sắc mặt đều có chút không vui, lấy thân phận của Kim lão thái quân, có thể hứa hẹn một lời đã không dễ, nhưng tiểu bối kia lại còn muốn lão thái quân lập thệ ngôn?   

             Nhưng vẻ mặt của Phương Nguyên lại rất bình tĩnh.   

             Vừa nãy nhìn thấy biến hóa ở hậu viện, trong lòng hắn cũng ẩn ẩn đoán được, Kim gia là muốn cầu cạnh mình...   

             Muốn cầu cạnh mình liền tốt, như vậy ta mới có chỗ thương lượng!   

             Mà sau khi hắn đưa ra yêu cầu này, trong lòng cũng đề phòng Kim lão thái quân trở mặt.   

             Bất quá không nghĩ tới là, Kim lão thái quân lại cười ha ha nói:   

             - Được!   

             ...   

             Sự tình lại xuất hiện chuyển biến tốt ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả Phương Nguyên cũng hơi nghi hoặc.   

             Bất quá đối với hắn mà nói, này là một việc đáng được ăn mừng.   

             Đối với hắn, tu hành vốn là chuyện quan trọng, bây giờ hắn lại bị Kim lão thái quân mạnh mẽ trồng xuống Bất Tử Liễu, đã không cách nào từ bỏ tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, chỉ có nhắm mắt tiếp tục đi tới, trước đó rời khỏi, trên thực tế cũng chỉ là tạm lui một bước, sau đó lại nghĩ biện pháp khác, bây giờ Kim gia chủ động ném ra mồi câu, vậy còn không mau mau cắn tới?   

             Tuy cắn mồi câu, có khả năng thành thịt cá của người khác, nhưng không cắn mồi câu, thì chỉ có thể đắm chìn ở trong trường giang đại hải!   

             Kim lão thái quân là lão hồ ly, phỏng chừng sự kiện này sẽ không đơn giản như vậy.   

             Đương nhiên, coi như lại khó, cũng phải vượt khó tiến lên!   

             Thời điểm trở lại tiểu viện, hắn vẫn còn ngưng thần suy nghĩ, chỉ là nhất thời cũng nghĩ không ra.   

             Mới vừa vào cửa viện, liền thấy Tôn quản sự đang ngồi dưới một cây liễu hóng gió uống rượu, nhìn thấy Phương Nguyên trở về, hắn cười nói:   

             - Đến đến đến, thịt thủ này rất ngon, phải dùng rất nhiều thời gian mới hầm ra được, mau mau lại đây cùng sư huynh uống một chén!   

             Trong lòng Phương Nguyên cười khổ lắc đầu.   

             Vừa rồi mình trải qua hung hiểm, suýt chút nữa bị buộc lên tuyệt lộ, vị sư huynh này lại còn không biết gì cả.   

             Bất quá thịt thủ xác thực tỏa ra mùi thơm nức mũi, nên chỉ đành kéo Quan Ngạo ngồi xuống.   

             Mới vừa gắp một đũa, thì hơi ngẩn người, kinh ngạc nhìn thịt trong đĩa hỏi:   

             - Đây là thịt gì?   

             Tôn quản sự nói:   

             - Thịt thủ chứ thịt gì!   

             Phương Nguyên bất đắc dĩ, ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy thịt kia đỏ sậm, bên trong mơ hồ có chút kim chất, dị hương nức mũi, linh khí nồng nặc, tuyệt đối không phải thịt thú bình thường, lại quay đầu nhìn, liền thấy sau tiểu viện còn cuốn một tấm da thú, da  

             màu đỏ đen, mơ hồ có thể thấy được vài sợi kim tuyến đan xen trên đó, trong lòng hơi kinh hãi, thấp giọng nói:   

             - Ngươi hầm Yêu thú cấp chín Kim Tuyến Trư?   

             Tôn quản sự kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, nói:   

             - Yêu thú cấp chín thì không phải heo sao?
 

Advertisement
';
Advertisement