Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Lại nói Phương Nguyên vừa vào trong Tử Vụ Hải, liền nghe được bên người có thú hống vô tận.   

             Thú hống kia điên cuồng mà thê thảm, tựa hồ mang theo lực lượng có thể rung động linh hồn người, làm cho người cảm thấy sợ hãi, trước mắt nanh vuốt khua loạn, âm ảnh lay động, đợi Phương Nguyên kịp phản ứng lại, thì thấy mình đã bị bảy tám con Thú Linh vây vào giữa, dữ tợn gào thét, có loại một cảm giác đi nhầm vào hang ổ của ác quỷ...   

             Tuy trái tim hơi trầm xuống, nhưng Phương Nguyên không loạn, trong lòng sớm đã có chủ ý.   

             Hầu như ở ngay khi vừa nhảy xuống, hắn đã bắt pháp ấn, bên người sấm sét quanh quẩn, phích lịch vô tận, một con cá chép màu xanh lớn như cự mãng nhảy ra ngoài, xung quanh cá chép lấp lóe điện quang, vòng quanh người Phương Nguyên di chuyển, xung quanh tăm tối trở nên sáng rực, Thú Linh bị khí cơ trên người hắn xung kích, tất cả đều theo bản năng tránh né.   

             Một vài con vọt lên khá cao, không trốn về kịp, trực tiếp đụng vào trên người Lôi Ngư.   

             Khách khách…   

             Thanh âm làm người ta tê răng vang lên, những Thú Linh kia đều bị điện quang trên người Lôi Ngư bắn trúng, trong nháy mắt từ quỷ vật vô hình, như hóa thành gỗ mục than khô tan nát, mảnh vỡ lại hóa thành sương mù, hòa vào bốn phương tám hướng.   

             Sau đó tâm tình của Phương Nguyên đại định, điều động Lôi Ngư, nhanh chóng đi về phía trước.   

             Lúc này nhìn qua hai bên trái phải, chỉ thấy trong biển sương không biết ẩn giấu bao nhiêu Thú Linh, nước dãi ướt át, dữ tợn khủng bố, nhưng hắn tu luyện Lôi Linh chính là khắc tinh của yêu tà, Lôi Ngư kia càng là đạo Lôi Linh cường đại nhất, một khi thi triển ra, há là những Thú Linh bình thường kia có thể thương tổn được?   

             Phương Nguyên cũng không nghĩ tới đi diệt những Thú Linh kia, chỉ một tay nâng bia, nhanh chóng phóng về phía hạch tâm của Tử Vụ Hải.   

             Nơi hắn đi qua, Lôi Ngư lấp lóe, khói tím bị xé rách, lộ ra một con đường thẳng tắp.   

             Vèo vèo vèo…   

             Sau khi Phương Nguyên bay đi, phía sau cũng có mấy bóng người vọt vào.   

             Một cái trong đó chính là Kim Hàn Tuyết, nàng hầu như theo sát Phương Nguyên vọt vào Tử Vụ Hải, nhưng lập tức bị Thú Linh ở xung quanh cuốn lấy, trong lúc vội vã chỉ có thể triển khai Thái Tức Phong Tuyết Quyết, bên người hiện lên băng đao sương kiếm, chém nát vài con Thú Linh ở xung quanh.   

             Bất quá lấy tu vi của nàng, xem như có thể chém giết vài con Thú Linh, cũng rất khó thoát khỏi dây dưa.   

             Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên người Phương Nguyên lấp lóe Lôi Ngư, đã vọt vào sâu trong Tử Vụ Hải.   

             Trong lòng nhất thời vắng lặng, tâm tình phức tạp tới cực điểm.   

             Một là kính phục thần thông của Phương Nguyên, xông vào Tử Vụ Hải, như vào chỗ không người.   

             Một điểm khác, lại không nhịn được lo lắng:   

             - Không biết hạch tâm của Tử Vụ Hải còn có bao nhiêu Hung thú, tại sao ngươi lại lớn mật như thế?   

             Mà ở bên người Kim Hàn Tuyết, nam tử cõng khuông lớn cũng vọt vào.   

             Sắc mặt hắn nghiêm túc, lúc này hiển lộ ra thực lực còn mạnh mẽ hơn Kim Hàn Tuyết nhiều, hai tay bắt ấn pháp, bên người bay lên một cái khay tròn, phía trên quấn quanh chín long ảnh màu vàng, tất cả đều bay cao, cả người tỏa ra kim hỏa chói mắt, bảo hộ lấy hắn, nhanh chân lao về phía hạch tâm của Tử Vụ Hải, theo sát Phương Nguyên không bỏ...   

             Trong cái khuông lớn ở sau lưng hắn, vang lên từng tiếng kêu chít chít vội vã không nhịn nổi.   

             Mà ở địa phương xa hơn một chút, lại là thanh niên ăn mày tay cầm gậy trúc, hắn cực kỳ kinh ngạc theo Phương Nguyên nhảy vào trong Tử Vụ Hải, lại lập tức kinh hãi, thầm mắng một tiếng:   

             - Vốn chỉ muốn bắt vài con tiểu quỷ, sao lại chạy vào trong hang quỷ rồi?   

             Hắn vội vàng vung gậy trúc lên, đánh nát vài con Thú Linh, sau đó chăm chú theo vào.   

             Tốc độ của hai người bọn họ đều không chậm, nhanh chóng đi tới hạch tâm của Tử Vụ Hải.   

             Chỉ là Phương Nguyên nhanh hơn bọn họ.   

             Hắn chỉ triển khai một đạo thần thông, gọi ra Lôi Linh, liền nhanh chân phóng về phía hạch tâm của Tử Vụ Hải, mà hai người kia, một cái cần pháp bảo hộ thể, một cái cần chém giết đi tới.   

             Tên đệ tử Kim thị cõng lấy khuông lớn kia vội vã đuổi tới, không muốn bị Phương Nguyên bỏ rơi, nhưng đuổi hơn mười dặm, chỉ cảm thấy lực lượng Thú Linh ở xung quanh càng ngày càng mạnh, số lượng cũng càng ngày càng nhiều, trên khay tròn quấn quanh chín long ảnh, có một đạo bị Thú Linh ở xung quanh dập tắt, lại chạy một đoạn, long ảnh thứ hai dập tắt, nguy cơ dần hiện.   

             Hắn rốt cục biến sắc, mạnh mẽ nhún chân, chỉ có thể dừng bước, xoay người chạy trở về.   

             Người trẻ tuổi tay cầm gậy trúc đuổi theo xa hơn hắn, chạy tới hơn hai mươi dặm, nhưng khi nhìn về phía trước, lại căn bản nhìn không thấy bóng dáng Phương Nguyên, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lại cảm ứng được lúc này Thú Linh ở xung quanh đã càng ngày càng mạnh, e là bên trong đã có tồn tại thực lực tiếp cận Hung thú, trái tim lạnh lẽo, bất đắc dĩ dừng bước...   

             - Chênh lệch giữa ta và hắn lớn như vậy sao?   

             Hắn bất đắc dĩ nhìn hạch tâm của Tử Vụ Hải, lắc đầu thở dài:   

             - Quá tổn thương tự tôn!   

             Thú Linh ở xung quanh xông tới, hắn lo lắng mình không đi sẽ không ra được, vì vậy vội vã quay đầu bỏ chạy.   

             Đi hơn mười mấy dặm lại gặp phải Kim Hàn Tuyết, cô gái này còn đang cắn răng xông về phía trước.   

             Thanh niên ăn mày cười khổ nói:   

             - Tuyết mỹ nhân, không vào được đâu, mau trở về đi...
 

Advertisement
';
Advertisement