Lúc trước gặp bạch miêu, không phải là ở trong cấm trận của Ô Trì Quốc sao?
Mà trong cấm trận kia, nhiều nhất không phải Thú Linh sao?
Vì lẽ đó trước khi đến Tử Vụ Hải, Phương Nguyên đã nắm chắc, đoán chừng trong này sẽ không có hung hiểm gì.
Nhưng dù vậy, hành động của hắn cũng rất mạo hiểm, dù sao ở ngoại vi Tử Vụ Hải còn có không ít Thú Linh, không có đủ thực lực là không thể xông vào được, như đệ tử Kim gia và thanh niên ăn mày, bọn họ đánh giá lực lượng Thú Linh ở trong hạch tâm Tử Vụ Hải quá cao, cảm thấy không có nắm chắc vọt tới hạch tâm nhất, vì vậy chỉ có thể quay đầu.
- Miêu huynh, cuối cùng cũng coi như tìm được ngươi, ta có một chuyện muốn hỏi...
Nhìn thấy bạch miêu, trong lòng Phương Nguyên hơi thả lỏng, cười hỏi:
- Nếu ngươi có thể ở dưới tình huống Kim gia chưa mở bí cảnh đi vào, vậy ngươi có phương pháp ở dưới tình huống bọn hắn không biết, mang theo chúng ta rời đi không?
Bạch miêu nghe Phương Nguyên hỏi, lười biếng vẩy đuôi, biểu hiện rất kiêu ngạo.
Phương Nguyên nở nụ cười nói:
- Đã hiểu!
Sau đó hắn bắt đầu đánh giá bốn phía, chỉ thấy trên tiên đài bố trí rất đơn giản, giữa tiên đài nằm một con rùa đá bằng bạch ngọc, trên lưng cõng một tấm bia, bốn trảo như thú, bụng sinh vảy nhỏ, trong miệng có răng, cái này nói rõ nó không phải rùa bình thường, Phương Nguyên đánh giá vài lần, trong lòng thầm nghĩ, bộ dáng rất giống Bá Hạ trong truyền thuyết.
Con Bá Hạ bạch ngọc kia cũng không có chỗ đặc thù gì, hấp dẫn Phương Nguyên chú ý nhất, lại là bia đá trên lưng nó, có thể thấy, trước đây tấm bia đá này hẳn là màu trắng, giống như bia đá trong tay Phương Nguyên, nhưng bây giờ mặt ngoài lại loang lổ, vỏ đá bóc ra từng mảng, bị ma khí xâm nhuộm, đã hủ hóa như bùn, nứt ra hơn nửa, phù văn không còn hoàn chỉnh.
- Đây chính là bí mật ở hạch tâm của Thông Thiên Bí Cảnh sao?
Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ:
- Phù văn trên bia hẳn là một loại phù triện rất cao thâm, tuy ta không thể hoàn toàn biện giải, nhưng có thể cơ bản đoán được, nó hẳn là dùng để trấn áp Thú Linh trong bí cảnh.
- Sau đó dựa vào lực lượng của những Thú Linh này, phong ấn tồn tại nào đó, chỉ bất quá trên tiên đài có ma khí xâm nhuộm, tấm bia đá này bị tà khí làm mục nát, dần dần mất đi lực lượng trấn áp với Thú Linh trong Tử Vụ Hải, làm cho Thú Linh chạy ra Tử Vụ Hải, làm xằng làm bậy ở trong bí cảnh...
Từ từ suy nghĩ, dòng suy nghĩ cũng dần dần rõ ràng:
- Kim thị nhất mạch, mỗi một quãng thời gian phải giải quyết mầm họa ở trong bí cảnh, hẳn là chỉ việc thay bia đá, trước đây không lâu Thú Linh làm loạn rất khủng bố, ngay cả ngoại giới cũng cảm ứng được, khiến cho Kim gia thần hồn nát thần tính, cho rằng tấm bia đá này đã hoàn toàn hủ hóa, nên mới vội vàng mở bí cảnh, nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ như chim sợ cành cong, bia đá xác thực bị ăn mòn, bất quá nhìn dáng vẻ vẫn có thể chống đỡ thêm vài năm nữa!
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được nhìn về phía bạch miêu, trong lòng thầm nghĩ:
- Phỏng chừng mười ngày trước, Thú Linh làm loạn ở trong bí cảnh, có thể là bị bạch miêu dọa sợ mới bỏ chạy.
Càng nghĩ càng thấy việc này chắc đến tám chín phần mười.
Hắn bất đắc dĩ nở nụ cười, lúc trước vừa tới Thiên Lai Thành, còn ở bên ngoài quan sát, đã thấy con bạch miêu này không thể chờ đợi được lẻn vào, bây giờ mới rõ ràng, nó là chạy vào trong bí cảnh của người ta săn bắt...
Nhưng bất luận như thế nào, không ảnh hưởng chuyện của mình là tốt rồi.
Bằng lương tâm mà nói, không những không ảnh hưởng, còn giúp mình một tay...
Trong đầu chải vuốt dòng suy nghĩ một lần, Phương Nguyên thở dài một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.
Trước đó hắn dẫn theo người Kim gia một đường chạy tới, đã đoán được không ít vấn đề.
Bất quá hắn không lo lắng, mình cũng có bố cục mình.
Nhìn về phía tấm bia đá mục nát, Phương Nguyên ngưng thần chốc lát, sau đó ánh mắt sáng lên.
- Các ngươi đã muốn giải quyết mầm họa trong bí cảnh, này có gì khó chứ?
Hắn ngưng thần quan sát qua, phát hiện đồ án Cửu Cung trên lưng Bá Hạ Tiên Quy chính là một loại cấm chế, tấm bia đá này không phải dễ dàng để được lên lưng Bá Hạ như vậy, nó là bị loại cấm chế lợi hại kia định ở chỗ này, để tránh xảy ra sai lầm.
Đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường, chỉ phá cấm chế kia thôi đã cực kỳ khó, bất quá đối với Phương Nguyên mà nói, lại hoàn toàn không thành vấn đề.
Hắn chỉ thôi diễn một lát, trong lòng đã có nắm chắc.
Tay vung vẩy, sáu mươi bốn đạo ngọc phù bay lên, ào ào ào xoay tròn ở trên không trung một lát, sau đó Phương Nguyên bấm tay khẽ gảy, những ngọc phù kia rơi xuống, trái phải trên dưới, từng cái định ở trên đồ án Cửu Cung.
Ngay lúc này, đồ án Cửu Cung trên lưng rùa lóe lên linh quang, sau đó lại ảm đạm xuống.
Trước đây bia đá vững vàng đứng ở trên lưng rùa, phảng phất như mất đi căn cơ, bị gió thổi qua, nhẹ nhàng lung lay.
Cùng lúc, sương tím vô tận trong Tử Vụ Hải tựa hồ cũng nhẹ nhàng lay động.
Sương mù lăn lộn, giống như thuỷ triều phập phồng.
Trong sương tím, đột nhiên truyền ra vô số tiếng gào thét của Thú Linh.
- Meo...
Con bạch miêu kia cũng bị kinh động, ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên một cái.