Quá trình tiếp ứng diễn ra như thế khó tránh khỏi có sai lệch, cũng khó thành được thế hợp vây.   

             Càng quan trọng hơn là, bản thân bị bức vào trong núi hoang, những phục binh kia liền chỉ có thể đuổi theo vào trong mảnh núi hoang này, thế là tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia nhân khi bọn hắn trước sau đuổi tới, còn chưa kịp hợp vây, lần lượt chia ra đánh giết ba lộ cao thủ!   

             Trường Nhạc sư thúc nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng biệt khuất không thôi...   

             Càng biệt khuất chính là, dù lại đến một lần, hắn cũng không biết nên ứng phó thế nào...   

             Chẳng lẽ đối phương đuổi tới, mình không chạy, cũng không đi hội hợp với các lộ cao thủ?   

             Nói trắng ra thì, muốn trách chỉ có trách đối phương không ra bài theo lẽ thường, không ngờ lại không thành thật tiến vào bẫy rập, ngược lại còn ra tay quá sớm...   

             Một bước tiên cơ, liền là từng bước tiên cơ!   

             Thời điểm mình bị đối phương dòm phá tâm tư, trận này đã chú định bại cục!   

             - Sao ngươi không chạy?   

             Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, không phải chế nhạo, mà là thật muốn hỏi hắn.   

             - Ta chạy con mẹ ngươi. .   

             Trường Nhạc sư thúc chửi đổng:   

             - Đã chạy chết ba lộ cao thủ, còn chạy tiếp ai biết kết quả sẽ thế nào?   

             Dù rõ ràng có thể cảm giác được khí tức hai lộ cao thủ còn lại đang nhanh chóng tiếp cận, nhưng Trường Nhạc sư thúc lại thật sự không dám chạy tiếp, lúc này ánh mắt hắn âm trầm bất định, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cũng không biết đang mưu tính ý định gì.   

             - Trong giỏ kia của ngươi có cái gì?   

             Thấy hắn không chạy, Phương Nguyên cũng không ép buộc, chỉ là ánh mắt thoáng chút hiếu kỳ rơi trên chiếc giỏ sau lưng đối phương.   

             - Ngươi... Ngươi đại khai sát giới ngay trong Thông Thiên bí cảnh Kim gia ta, có biết đang chọc đại hoạ?   

             Trường Nhạc sư thúc cả kinh trong lòng, ngoài miệng lại lên tiếng uy hiếp, đồng thời chậm rãi lui lại, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên.   

             Giỏ lớn sau lưng hắn khe khẽ run rẩy, tựa hồ thứ gì đó bên trong cũng đang vô cùng sợ hãi.   

             - Không chịu nói, vậy tự ta đến xem...   

             Phương Nguyên thấy hắn không đáp, liền cười nhạt nói:   

             - Thật ra với ta mà nói, ngươi có chạy hay không vốn không có gì khác biệt, ngươi chạy ta có thể nhờ vào đó nhìn xem Kim gia các ngươi còn lưu hậu thủ gì, còn không chạy, ta vừa khéo cũng muốn xem xem trong giỏ cất giấu thứ gì...   

             - Ở trong trận kỳ, thế này gọi là bịt hai đầu!   

             Vừa dứt lời, Phương Nguyên liền đạp bước tiến tới, đưa tay chộp về phía chiếc giỏ.   

             Trường Nhạc sư thúc thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến, hai tay đột nhiên giơ lên một chiếc pháp ấn, sau đó há mồm thổi mạnh, bất ngờ phun ra một đạo khói đen mười trượng, ở trong khói đen ngầm giấu đi một thanh phi đao màu tím sáng óng ánh, trên đó khảm đường vân hình rồng, thấy gió biến lớn, hóa thành trường đao dài hơn một trượng, hung hăng chém tới Phương Nguyên, tiếp sau đó liền xoay người lướt gấp mà đi...   

             Vẫn là phải chạy...   

             Dù sao cũng không thể để vị trong giỏ kia rơi vào tay đối phương!   

             Nhưng nếu Phương Nguyên đã ra tay, há lại sẽ thả cho hắn đào thoát?   

             Oanh!   

             Chu Tước Lôi Linh bay ra, va chạm cùng chuôi phi đao màu tím, tia lửa bắn tứ tung, sấm chớp rợp trời.   

             Chuôi Hộ Đạo Thần Đao này được Trường Nhạc sư thúc dùng một thân tinh huyết nuôi hai mươi năm, nhưng ở trước mặt Chu Tước Lôi Linh hung hãn cuồng bạo lại vẫn hoàn toàn không kham nổi một kích, dưới sức ép từ vụ va chạm, lập tức ông ông run rẩy, đảo ngược trở về, nện thẳng về phía Trường Nhạc sư thúc.   

             Trường Nhạc sư thúc cũng cảm giác được cỗ kình phong ập đến sau lưng, sắc mặt nhịn không được đại biến.   

             Hắn không dám để chiếc giỏ sau lưng thay mình đón lấy kích này, vội liều mạng xoay người, song chưởng đẩy ra.   

             Phốc...   

             Rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung lực lượng ẩn chứa trên Tử Đao kia, chỉ thấy hắn trực tiếp phun ra một búng máu tươi.   

             Đúng lúc này, Phương Nguyên đã chân đạp hư không, lướt thẳng đến đỉnh đầu hắn, ở trên cao nhìn xuống, giơ tay chộp hướng giỏ lớn.   

             Kim lão thái quân muốn đoạt Tứ Tướng chi linh của hắn, đương nhiên là để cho người khác.   

             Nàng cố ý cắm xuống Bất Tử Liễu vào người hắn, chính là nhằm giúp Tứ Tướng Lôi Linh được hoàn thiện, như thế sau này nàng ra tay cướp đoạt cũng càng dễ dàng. Hiện tại từ khía cạnh nào đó, Tứ Tướng Lôi Linh đã tương đương với đạo cơ của Phương Nguyên, nếu nàng muốn đoạt, đương nhiên liền muốn đoạt đạo cơ hoàn chỉnh...   

             Về phần là cho ai...   

             Từ thời khắc hắn lần đầu tiên nhìn thấy chiếc giỏ lớn này, bản năng liền đã có chút chán ghét!   

             Hắn không biết trong giỏ là thứ gì, nhưng nhất định phải mở ra nhìn xem mới được!   

             - Bá!   

             Một trảo này của hắn, thế như thiểm điện.   

             Trường Nhạc sư thúc thấy cảnh đó, đáy lòng một mảnh lạnh buốt, hai mắt vô thức khép lại!   

             - Thối lui!   

             Đúng lúc ấy, trên núi cao phía xa xa đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, sau đó là tiếng gió rít gào, một khối nham thạch giống như núi nhỏ bay thẳng tới, khối nham thạch tựa hồ có uy năng càng bay càng lớn, lúc đi đến trước mặt Phương Nguyên, kích thước đã tăng lên gấp mấy lần, bầu trời tối sầm xuống, một tiếng ầm vang nện ngay chính giữa Phương Nguyên và Trường Nhạc sư thúc, chấn động khiến cho mặt đất cũng phải run rẩy.   

             - Phong sư đệ, Vũ sư huynh...   

             Trường Nhạc sư huynh nghe được tiếng hét lớn kia, vội mở mắt ra nhìn, vui sướng kêu lên.   

             Từ phía sau ngọn núi, hai bên đồng thời đi ra hai đạo nhân ảnh, phía sau mỗi bên còn có bảy tám vị cao thủ.
 

Advertisement
';
Advertisement