Tên Vũ sư huynh tay cầm dù màu đen thấy thế, sắc mặt lập tức đại biến, gấp quát:   

             - Phong sư đệ...   

             - Tiểu tử ngươi dám...   

             Hán tử bộ dạng như lão nông quát khẽ một tiếng, tức thì cầm lên tảng đá trong tay nện tới.   

             Lúc trong tay hắn, rõ ràng chỉ là cục đá lớn chừng nắm tay, nhưng vừa ném ra liền càng biến càng lớn, hóa lớn thành chừng chiếc cối xay, sau đó là hệt như một ngọn núi nhỏ, đen ngăm ngăm ngang trời mà qua, kẹp lấy kình phong cuồng bạo, trấn áp thẳng về phía Phương Nguyên...   

             Phương Nguyên thấy cảnh này, đành vội thu lại quạt lông năm màu, nhanh chóng phi thân thối lui.   

             Lực lượng băng sương trên quạt lông năm màu còn chưa đủ để lay động thần thạch kia...   

             Pháp bảo chính là như thế, uy lực có lẽ có mạnh có yếu, nhưng đều có ưu khuyết riêng, tìm được khắc chế cũng không khó!   

             Tựa như quạt lông năm màu của Phương Nguyên, tuy khắc chế được cây dù đen của Vũ sư huynh, thế nhưng lại bị thần thạch khắc chế!   

             - Ha ha, tên nhãi ranh, đây chính là kỳ bảo luyện thành từ Bát Hoang Thạch của Kim gia, ngươi thấy thế nào?   

             Chứng kiến Phương Nguyên bị thần thạch bức lui, đám người Kim gia cũng đều đại hỉ, Phong sư huynh hét lớn, tay niết pháp ấn, ngọn núi vừa rơi xuống trên mặt đất lập tức bay ngược trở về, chỉ lần lần này càng biến càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một tảng đá lớn chừng nắm tay, thu vào trong tay, sau đó nhắm chuẩn vị trí Phương Nguyên, lần nữa hung hăng nện tới...   

             Cùng lúc đó, cây dù đen trong tay Vũ sư huynh cũng lần nữa lắc lư bung ra.   

             Mây đen đầy trời lại tụ họp, mưa độc trút xuống, chỉ là lần này sau khi rơi trên cây dù liền xoáy cho cây dù xoay tít, hạt mưa tuy cũng vẫy đi ra, song rõ ràng đã ngưng tụ thành hình trên không trung, hóa thành hình dạng ba con Thủy Long, cấp tốc xoắn tới Phương Nguyên!   

             Dựa vào hai kiện pháp bảo, bọn hắn rõ ràng chiếm cứ thế chủ động, từng bước ép sát.   

             Đám đệ tử bọn hắn mang theo cũng tụ hợp ở một bên, chuẩn bị bắt lại Phương Nguyên, cường hành rút đi Lôi Linh!   

             Đối mặt với hai kiện pháp bảo sắc bén, lúc này thần sắc Phương Nguyên lại vẫn hết sức lạnh lùng.   

             Đối với hắn mà nói, cây dù màu đen kia còn dễ đối phó, chỉ riêng thần thạch lại khiến người không khỏi đau đầu.   

             Khó trách Kim gia lại coi trọng Bát Hoang Thạch như vậy, thì ra có thể dùng để luyện chế pháp bảo lợi hại đến thế. Chẳng qua đối với hắn mà nói, đối phó loại pháp bảo này không phải là không có cách, ỷ vào thân pháp, hắn hoàn toàn có thể cận thân chém giết, một kích chế địch.   

             Nhưng thần thạch và cây dù đen phối hợp lại có thể bù đắp thiếu hụt cho nhau, khiến người đau đầu không thôi.   

             Nếu cứ tiếp tục thối lui, hắn tìm đâu ra khả năng chiến thắng?   

             Trong lòng chớp qua một tia ý niệm, Phương Nguyên trực tiếp truyền niệm đi ra.   

             Nơi không xa, Quan Ngạo tay cầm đại đao, ngăn trở không cho ba lộ tàn binh tiếp cận nửa bước, chợt trong lòng khẽ cả kinh, bước nhanh chạy vội mà tới.   

             Sát na đó, ánh mắt Phương Nguyên cũng bỗng chốc chuyển lạnh, xoay người dừng lại giữa không trung.   

             Tiếp sau, hai tay hắn khẽ vạch, một đạo lôi điện màu xanh lượn vòng quanh trời, xoay tròn như là cá chép quẫy đuôi, cực kỳ đáng sợ.   

             Hắn hít sâu một hơi, thân hình bay vút, xông thẳng về phía tên Phong sư đệ vừa đánh ra thần thạch.   

             - Vèo!   

             Một bên lao vút một bên thúc giục pháp lực toàn thân, giống như sao băng, chớp mắt đã lao qua ngàn dặm.   

             - Sắp chết đến nơi còn cố giãy dụa?   

             Tên Phong sư đệ vừa thi triển thần thạch cười lạnh một tiếng, thần thạch theo đó đánh đi ra.   

             Vũ sư huynh tay cầm dù đen cũng biết ý, dù đen chuyển động, ba con Thủy Long bay múa vút tới, rõ ràng phong tỏa toàn bộ xung quanh trái phải Phương Nguyên, như lo lắng hắn sẽ cậy vào thân pháp quỷ dị trốn đi, nên mới trước chặn hết đường lui...   

             Nhưng ngoài dự liệu chính là, Phương Nguyên không trốn.   

             Hắn cứ vậy lao thẳng về phía trước, thế như tia chớp.   

             Thần thạch dần càng lúc càng lớn, cao chừng trăm trượng, sừng sững như núi, che lấp cả thân hình hắn.   

             Mắt thấy hắn đã sa vào tuyệt địa, nhưng đúng vào lúc này, sau lưng Phương Nguyên, Quan Ngạo bước nhanh đuổi tới, cả người đen nhánh như tháp sắt, hai tay lắc lư, phát ra một tiếng rống giận, vọt tới trước mặt thần thạch. Sau đó, người Kim gia liền trơ mắt nhìn khối thần thạch kia ầm vang rơi rụng, nện thẳng cho hai người kia lún vào trong đất, chấn động khiến chung quanh cuộn lên một mảnh khói mù.   

             - Đè chết rồi?   

             Đám người Kim gia ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt xám trắng.   

             Trường Nhạc sư thúc nhịn không được kêu to:   

             - Nếu thật đè chết hắn, biết đi đâu tìm Lôi Linh bây giờ?   

             Tên Vũ sư huynh kia cũng sợ, vội kêu lên:   

             - Nhanh xốc lên, xem thử có vớt vát được gì không...   

             Nhưng bọn hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên dị biến chợt sinh.   

             Phía dưới ngọn núi kia ẩn ẩn vang lên một tiếng hét lớn, sau đó liền thấy thần thạch hóa thành núi lớn lắc lư vài cái.   

             Tiếp theo sau đó, bọn hắn liền thấy được ngọn núi lớn kia chậm rãi bay lên...   

             - Điều này sao có thể?   

             Phong sư đệ kêu to, thẳng đến thấy được tình cảnh phía dưới ngọn núi, lập tức không khỏi ngậm miệng, trố mắt cứng lưỡi.   

             Dưới núi, đại hán tựa như tháp sắt hai tay giơ cao, không ngờ nâng dậy cả nguyên cả ngọn núi....   

             - Hư...   

             Dù đều là tận mắt nhìn thấy cảnh này, trên mặt chúng nhân Kim gia vẫn lộ ra vẻ khó mà tin tưởng.
 

Advertisement
';
Advertisement