Ngay thời khắc thân hình hắn lần đầu dịch chuyển, cành liễu bay tới đã nhắm thẳng giỏ lớn sau lưng, sau bốn năm lần hắn di chuyển tới lui, cành liễu vẫn cứ thế bám sát một khắc không ngừng, thậm chí khoảng cách với hắn càng lúc càng gần, đã sắp chạm tới chiếc giỏ...
Hệt như hắn mấy lần chuyển hóa vị trí đều là công dã tràng!
Nói cách khác, hắn chẳng khác gì con khỉ đang bị người cầm ra làm trò đùa...
Chi chi...
Mắt thấy cành liễu sắp quấn lên chiếc giỏ, nhưng một màn ngoài dự liệu xuất hiện.
Giỏ lớn đột nhiên run rẩy kịch liệt, bên trong vang lên tiếng quái khiếu giống như chuột kêu, sau đó liền có một lực lượng vô hình tuôn hiện ngăn cách bên ngoài chiếc giỏ lớn, cành liễu đột nhiên không nghe khống chế, bắn ngược trở về...
- Hả?
Sắc mặt Phương Nguyên phát lệnh, trong lòng thoáng chút kinh ngạc.
Từ trên chiếc giỏ kia, hắn không cảm giác được có cấm chế hay pháp thuật thần thông ngăn chở nào.
Vừa rồi hắn dùng Bất Tử Liễu cuốn tới, vốn là mười phần chắc chín, nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng, Bất Tử Liễu lại hệt như chủ động rụt về!
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút cổ quái, mắt thấy Trường Nhạc sư thúc đã thoát mấy chục trượng, dứt khoát lăng không cất bước, tự mình chạy tới!
- Tên nhãi ranh cút ngay...
Nhìn thấy Phương Nguyên lao thẳng về phía Trường Nhạc sư thúc, đám người chung quanh nhao nhao muốn xông lên ngăn cản, song đều căn bản không tiếp cận được lại gần Phương Nguyên. Chẳng qua cũng đúng lúc này, trong hư không chợt vang lên tiếng rống to, một thân ảnh pháp lực hùng hồn đứng ra chắn trước mặt Phương Nguyên.
Trong tay người kia giơ lên dù đen, điều khiển mưa độc đầy trời, chính là vị đầu lĩnh sau cùng trong năm lộ phục binh.
- Tự mình đưa tới cửa?
Lúc này, Phương Nguyên đã xoay người qua, mắt lạnh nhìn đối phương.
Tên Kim Vũ sư huynh này vốn đang cuồng nộ, nhưng vừa đón lấy ánh mắt Phương Nguyên, trong lòng lại không khỏi cả kinh.
Giống như bồn nước lạnh đương đầu trút xuống, lúc này mới ý thức được mình nhất thời sốt ruột, tiếp cận đến quá gần.
- Nhãi ranh vô tri, ngươi đừng quá trong mắt không người!
Tuy hắn chột dạ, song cũng biết giờ chỉ còn nước liều mạng, lập tức vỗ chưởng xuống bụng dưới, sau đó há mồm phun ra một búng máu đen.
Máu đen dính lên trên cây dù, thoáng chốc liền khiến cho sương mù đen nhánh trên cây dù nồng đậm mấy phần, tiếp sau hắn khẽ cắn răng, cấp tốc chuyển động dù đen, trong hư không, mảng lớn mây đen tụ lại, ầm ầm rền vang, mưa độc đầy trời trút xuống như thác đổ.
Mảnh mưa độc lần này so với trước đó thì cuồng bạo hơn vô số lần.
Thậm chí hắn đã không để ý phân rõ địch ta, hoàn toàn bao phủ phiến khu vực Phương Nguyên đang đứng chân.
Không biết có bao nhiêu tộc nhân Kim gia không kịp đào tẩu bị mưa độc tẩm ướt, trong tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ xương cốt máu thịt hóa thành một bãi máu đặc...
- Hắn chết rồi ư?
Một hơi thúc giục dù đen đến cực hạn, mắt thấy trong mưa to mù trời, trước mắt đã không thấy bóng người, lúc này hắn mới ngừng lại.
Miệng thở dốc hổn hển, hắn dụi mắt một cái, kinh hoảng bất định nhìn trái nhìn phải.
Trước mắt quả thực đã không một bóng người...
Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp thở dài, đột nhiên sau lưng chợt vang lên tiếng kêu:
- Không chết!
Trái tim của Kim Vũ sư huynh nhảy mạnh, vội xoay người qua.
Sau đó liền thấy Phương Nguyên dù bận vẫn nhàn chắp tay đứng ở sau lưng, thần sắc bình thản nhìn hắn.
Cách tốt nhất để tránh qua mưa độc chính là trốn ở dưới dù!
Kim Vũ sư huynh cả kinh, vội hoảng hốt bay vút ra sau.
Nhưng thời khắc này, Phương Nguyên lại đưa tay cầm lấy cán dù, đoạt đi dù đen, che ở trên đầu.
Tiếp sau Kim Vũ sư huynh liền phát hiện mình thình lình đã bạo lộ trong mưa độc.
Rầm rầm...
Trên đỉnh đầu, mưa độc còn đang trút xuống, từng mảnh từng mảnh đánh lên đầu, trên mặt, trên thân hắn...
Sau đó đầu, mặt mũi, thân thể hắn từ từ hóa thành máu đặc!
- Yêu dị thế này, xem ra cũng là một loại huyết bảo!
Phương Nguyên chứng kiến thảm trạng của Kim Vũ sư huynh, lông mày khe khẽ nhíu lại.
Tiếp sau, hắn thu lại dù đen, lăng không dậm chân, truy kích về phía Trường Nhạc sư thúc ở đằng xa.
Tùy theo dù đen thu lại, trong bầu trời, mây đen tiêu tán, sắc trời sáng lại như xưa.
Đám người Kim gia vừa rồi bị mưa độc hù cho ôm đầu chạy loạn, lúc này mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Nguyên từ trong mây đen nhanh chân bước ra, lướt ngang giữa hư không, nhảy lên mấy chục trượng, vung chưởng đánh tới Trường Nhạc sư thúc...
Cảnh này giống như thiên thần hạ phàm, khiến bọn hắn ngây ngốc đương trường.
- Ta liều mạng với ngươi...
Trường Nhạc sư thúc chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu, một đạo kình phong gào thét mà đến, trong lòng không khỏi tuyệt vọng.
Thấy đã không khả năng chạy thoát, hắn hét lên giận dữ, xoay người lại, cường hành vận chuyển pháp lực, vỗ ra một chưởng.
Hưu hưu hưu...
Tùy theo hắn đánh ra một chưởng kia, khí tức băng sương vô tận xuất hiện, từng đạo băng sương kiếm kích hư không đâm
ngược giữa trời.
Hắn cũng như Kim Hàn Tuyết, đều cùng tu luyện Thái Tức Phong Sương Quyết, hơn nữa hỏa hầu còn cay độc hơn Kim Hàn Tuyết mấy phần.
Nhưng sắc mặt Phương Nguyên lại vẫn lạnh lẽo như tiền, chung quanh đột nhiên dâng lên một đoàn hư hỏa, thiêu đốt khiến không khí chung quanh đều vặn vẹo, khí tức băng sương đối mặt đoàn hư hỏa kia liền vỡ không thành quân, bỗng chốc tiêu tán, song một chưởng của Phương Nguyên lại không có chút nào ngưng trệ, mang theo lực lượng cuồng bạo vô cùng, đánh ra tầng tầng gợn sóng, ầm vang cuốn tới chiếc giỏ sau lưng Trường Nhạc sư thúc.