Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Thực sự, thân là một gã trận sư, Phương Nguyên cảm thấy Kim gia bố trận như vậy có chút lãng phí.   

             Đương nhiên, điều này cũng chứng tỏ sự coi trọng của Kim gia đối với hắn, bởi vì Kim gia biết rõ, ở phương diện thôi diễn trận thuật Phương Nguyên rất lợi hại, bởi vậy không dám có chút nào chủ quan ở khía cạnh trận thuật. Thế nên bọn họ nghĩ ra một cách, tạo nghệ trận thuật không đủ, vậy cứ cầm tiền ra nện, dùng càng nhiều vốn liếng góp vào, uy lực trận pháp tự nhiên cũng sẽ tăng lên, như vậy liền khó mà dễ dàng phá được...   

             Phương Nguyên cũng thừa nhận, nếu lúc ấy hắn bị người Kim gia lừa vào trong Bát Hoang Sơn, quả thực chỉ có một con đường chết!   

             Đấy là kết quả mà ý chí cá nhân không cách nào thay đổi được!   

             Mà tình thế đến bước này, cuối cùng hắn đã không còn gì phải sợ, Phương Nguyên cứ thế ngồi xếp bằng trên đỉnh Bát Hoang Sơn, nguyên đám người Kim gia thì lại bị vây trong trận, có người cầu khẩn, có người khuyên ngăn, cũng có người lớn tiếng uy hiếp, nhưng Phương Nguyên nhất mực không để ý, ánh mắt nhìn chăm chăm lối vào bí cảnh, kiên nhẫn chờ đợi Kim lão thái quân ở bên ngoài cho mình một câu trả lời!   

             Lúc này Quan Ngạo ngược lại có chút lo lắng, nhịn không được mở miệng hỏi Phương Nguyên.   

             Phương Nguyên lại chỉ trả lời rất đơn giản:   

             - Có đưa hay không là chuyện của nàng, đưa, có cách xử lý của đưa, không đưa, cũng có cách xử lý của không đưa!   

             - À, vậy ta không quan tâm nữa!   

             Quan Ngạo liền cũng mặc kệ, những chuyện cần động não này, hắn một mực không muốn nghĩ nhiều, bèn kéo lấy đại đao đi tới khoảng sân trống bên cạnh, nơi đây đặt lấy bốn năm Túi Càn Khôn, những túi này đều là móc ra được từ trên người đám thủ lĩnh năm lộ phục binh khi quét dọn chiến trường, ngoài dự liệu chính là, bên trong có không ít thứ tốt, xa xa vượt quá tưởng tượng của Phương Nguyên.   

             Trên những Túi Càn Khôn này đều có cấm chế, song đều đã bị Phương Nguyên lau đi, sau đó giao cho Quan Ngạo tiến hành kiểm kê.   

             Quan Ngạo vừa ngồi xổm xuống đất, Toan Nghê liền bu lại.   

             Hai người mở ra toàn bộ đống Túi Càn Khôn, sau đó ném hết đồ vật bên trong ra đất...   

             - Trời ạ...   

             Ngay cả hạng người trước nay chưa từng cân nhắc qua về vấn đề tài nguyên như Quan Ngạo cũng phải ngẩn ngơ, chỉ thấy đồ vật chồng chất trên mặt đất thành một tòa núi nhỏ, có dị quả mùi thơm sực mũi, màu sắc ám vàng, bên ngoài được che phủ bởi phù văn, cũng có bảo tham (sâm) đỏ tía óng ánh, linh quang lưu chuyển, còn có một thứ thoạt nhìn lóng lánh phát sáng, không biết là vật gì, nhưng có thể cảm giác được bên trong ngầm uẩn hàm bảo quang, rõ ràng không phải vật phàm.   

             - Xem ra dị bảo trong Thông Thiên bí cảnh này hoàn toàn vượt xa ghi chép trên Kỳ Bảo Lục...   

             Phương Nguyên tự nhủ trong lòng.   

             Năm lộ phục binh kia theo kế hoạch đề ra từ trước là sau năm sáu ngày mới sẽ lừa gạt mình đến Bát Hoang Sơn để đối phó, như vậy trước thời điểm ấy bọn hắn đã đi đâu? Giờ nghĩ lại, bọn hắn vì tránh bại lộ hành tung, tất không khả năng đi tranh đoạt những bảo chu linh dược bình thường kia, nhưng riêng những bảo vật không được ghi chép thì cũng sẽ lặng lẽ đi thu nhặt.   

             Những vật này tự nhiên sẽ được bí mật giao cho người Kim gia, chẳng qua giờ đều rơi hết vào trong tay hắn.   

             Như thế cũng tốt, xem ra tiền vốn để khiêu chiến với Kim gia lại nhiều thêm một phần...   

             - Ngươi ăn một viên, ta ăn một viên...   

             Lúc này Quan Ngạo đã bắt đầu phân chia bảo bối với Toan Nghê.   

             Trước phân những thứ không thể ăn sang một bên, lưu cho Phương Nguyên.   

             Sau đó liền nhét những thứ có thể ăn vào miệng, không quên kín đáo đưa cho Toan Nghê một viên, đồng thời giữ lại một viên cất đi.   

             - Cái này... Quan Ngạo sư huynh...   

             Phương Nguyên nhịn không được mở miệng, trán nổi đầy gân xanh.   

             - Làm gì?   

             Quan Ngạo vừa quay đầu vừa hỏi, một bên tiện tay nhét một trái cây tỏa khói đen vào trong miệng.   

             Sau đó khẽ nhíu mày, nói:   

             - Cay quá, chẳng qua ăn rất ngon...   

             Vừa nói lại đút thêm mấy trái.   

             Phương Nguyên nghẹn lời.   

             Hắn vốn định nhắc nhở Quan Ngạo rằng không phải dị quả nào cũng có thể trực tiếp ăn, nhưng thấy Quan Ngạo bộ dạng vui vẻ, sinh khí dồi dào, liền cũng đành thôi, cứ bằng nhục thân cường hãn kia của Quan Ngạo, phỏng chừng không có thứ gì là không thể ăn được...   

             Tiêu chuẩn để hắn phán đoán thứ nào đó có thể ăn được hay không, về cơ bản chỉ là nhìn xem có thể nhai được nổi hay không...   

             Ngược lại là Toan Nghê, chết sống không chịu ăn trái cây tỏa ra khói đen kia.   

             Quan Ngạo bị chọc giận, đi lên liền đánh, mắng:   

             - Súc sinh, không ngờ còn kiêng ăn?   

             Toan Nghê gầm lên một tiếng nhào tới, nghĩ thầm:   

             - Lại muốn mưu tài hại mệnh?   

             Thế là hai đứa lăn làm một đoàn, quấy cho đá vụn trên núi bay loạn.   

             ...   

             ...   

             Từ phía tây nam, một đạo thân hình thon gầy lượn lờ mà đến, chính là Kim Hàn Tuyết.   

             Nàng là tộc nhân Kim thị duy nhất không bị Phương Nguyên cầm tù trong đại trận, cũng là người Kim gia duy nhất không sinh ra địch ý đối với Phương Nguyên. Mà giờ, nàng đi tới phụ cận Bát Hoang Sơn, lại cũng không lên tiếng, cứ vậy lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, nửa ngày sau mới nhìn đám tộc nhân Kim thị bị giam trong đại trận dưới Bát Hoang Sơn, cuối cùng khẽ thở dài, sau đó bay vút mà đi.  

             Phương Nguyên không biết nàng đi nơi nào, cũng không có thời gian đi quản chuyện này.
 

Advertisement
';
Advertisement