- Ta vốn rất xem trọng vị lão huynh này, nhưng hiện tại xem ra vẫn có chút miễn cưỡng...
Nữ tử áo đen nhìn thấy Phương Nguyên rơi vào hạ phong, thở dài nói:
- Xuất thân hoang dã khác với loại người được vô số đại tu bỏ ra huyết để bồi dưỡng như Thôi gia Đạo Tử, một người thần thông không được đầy đủ, tu vi cũng không đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, đây kỳ thật đều là nhược điểm của hắn, có điều giao thủ với Trúc Cơ bình thường, vẫn không lộ ra, nhưng lúc này giao thủ với Thiên Đạo Trúc Cơ, liền sức lực không đủ.
Khương gia Khất Nhi ngoáy lỗ mũi, nói:
- Cũng chưa chắc, ta đã âm thầm hỏi thăm qua rồi, hắn chắc là đã tu luyện thành bốn đạo Lôi Linh, chỉ không biết vì sao, còn có một đạo Lôi Linh thủy chung không thấy hắn thi triển, chẳng lẽ còn để lại hậu thủ gì?
- Lưu lại hậu thủ?
Nữ tử áo đen tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi không thể không biết lúc đấu pháp giữa người ở cảnh giới này, lưu lại hậu thủ căn bản chính là một loại hành vi muốn chết à? Một khi để lại hậu thủ, tâm ý tất nhiên không kiên định, ngược lại sẽ bị đối thủ từng bước chiếm lấy tiên cơ, cuối cùng ưu thế sẽ hoàn toàn biến mất, có hậu thủ gì cũng không thi triển được. Không thấy vị Tô Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Giáo kia à, nàng ta chính là quá thông minh, luôn muốn để lại Thiên Kiếm dùng vào thời điểm mấu chốt, nhưng kết quả thì sao, lại căn bản không có cơ hội thi triển...
Khương gia Khất Nhi đó đưa tay bôi bôi lên người tu sĩ ở bên cạnh, nói:
- Đạo lý thì là đạo lý này, có điều ta vẫn không thích, nếu không lưu lại hậu thủ thì lấy gì ra mà khiến đối thủ phải kinh ngạc? Làm mất mặt cũng không vui... Đương nhiên, vị lão huynh này có lẽ cũng không phải thật sự không còn đường đi, ta thấy hắn hiện tại đấu pháp với Thôi gia Đạo Tử, lại giống như đang thử xem thần thông thủ đoạn của mình là thế nào?
Nữ tử áo đen nghe vậy cũng hơi ngẩn ra:
- Ngươi cảm thấy hắn còn có thủ đoạn gì?
Khương gia Khất Nhi liếc xéo nàng ta một cái, cười nói:
- Ngươi đã quên hắn vừa rồi trảm sát Liễu Tử Việt thế nào à?
Nữ tử áo đen nghe vậy, trong lòng cũng khẽ động, dường như nghĩ tới gì đó.
...
- Lão huynh, còn cần thiết phải đấu nữa không?
Mà lúc này trong không trung, Thôi gia Đạo Tử chiếm tiên cơ, lại càng chiến càng hung hoành, một thân thần thông thi triển đến cực hạn, các loại thủ đoạn thần diệu đều dùng ra hết, đã áp chế cho Phương Nguyên chỉ có thể dựa vào ba đạo Lôi Linh mà né trái đỡ phải, rất là cật lực!
Chỉ có điều, ngoài miệng hắn nói rất nhẹ, nhưng trong lòng lại đã lờ mờ có chút bất mãn.
Từ lúc ban đầu đấu pháp, hắn liền đã phát hiện, thần thông của Phương Nguyên quả thật giống như hắn dự đoán, so với mình thì yếu hơn một bậc, bởi vậy, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã quyết định phải trong ba mươi chiêu kết thúc chiến đấu, nhưng không ngờ là, hắn đúng như ước nguyện chiếm được thượng phong, nhưng Phương Nguyên mỗi khi tới lúc hung hiểm, luôn luôn có diệu chiêu, vừa hay hóa giải được thế công của hắn.
Điều này cũng dẫn tới, tuy hắn chiến thượng phong, nhưng lại không thể thực sự trảm sát được Phương Nguyên.
Hắn vẫn luôn là người cẩn thận, cũng không chuẩn bị để Phương Nguyên kéo dài nữa.
Theo một câu nhẹ nhàng giống như là có chút trêu chọc đó được nói ra, lực lượng thần thông của hắn trong chốc lát lại tăng vọt.
Trên đỉnh đầu, một luồng hắc phong nhẹ nhàng bay ra, gia trì lên trên bốn đạo binh khí.
Sau đó chỉ thấy bốn đạo binh khí đó đồng thời hung phong đại thịnh, lực lượng mạnh mẽ hơn mấy lần, ầm ầm đâm về phía Phương Nguyên.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên vẫn bị hắn đè xuống hạ phong, cũng thở dài một hơi, trải qua một phen đại chiến này, hắn đối với sự nắm giữ ba đạo Lôi Linh của bản thân cơ hồ đã tinh diệu thấu đáo, điều này thật sự là còn hữu dụng hơn so với mình đóng cửa tham ngộ ba năm!
Quan trọng nhất là, hắn cũng biết thời cơ tới rồi!
Mắt thấy Đạo Tử từ trên cao trấn áp về phía mình!
Trong mắt hắn hiện lên một tia lãnh ý, đồng thời trong lòng bỗng nhiên có một tiếng rồng ngâm vang lên...
Kiếm ra rồng ngâm, sát khí tăng vọt!
Bốp một tiếng, trong tay hắn đã có thêm một thanh kiếm vàng rực.
Chính là Địa Kiếm vừa rồi đoạt được từ trong tay Tô Văn Hương, lúc này bị hắn dùng làm bảo kiếm bình thường cầm ở trong tay.
Chung quanh bắt đầu có khí tức hung ác điên cuồng vô tận vấn vít trên thanh kiếm này.
Sau đó, áo xanh trên người hắn bắt đầu không gió mà tự phồng, bay phất phới, tam đại Lôi Linh cũng đồng thời lôi quang đại thịnh, quay chung quanh người hắn, theo pháp lực của hắn thôi động, trên Địa Kiếm này quang mang màu vàng vốn lúc nào cũng tán ra đều thu liễm vào bên trong kiếm, lộ ra thân kiếm màu đồng đen, sau đó Phương Nguyên người đi theo kiếm, Lôi Linh Hộ Thể, đột nhiên nghênh đón Đạo Tử một kiếm đâm tới!
Khó có thể hình dung được kiếm ý mạnh mẽ từ trên người Phương Nguyên bạo phát ra lúc này!
Quả thực giống như thực chất, mờ mịt một mảng bao phủ xung quanh, mang theo một cỗ khí tức cô tuyệt mà kiên nhẫn.
Người cảm nhận được loại khí tức này, dường như đều nhìn thấy một con ốc sên léo núi, trên đường nhỏ gập ghềnh không thấy điểm cuối, chỉ có một thân ảnh cô độc mà trầm mặc, từng bước trèo lên núi, tốc độ tuy chậm, nhưng lại chưa từng dừng lại nghỉ nửa bước.
Mà mang theo loại kiếm ý này, Phương Nguyên bay ngược lên trời, một kiếm chém về phía Thôi gia Đạo Tử.
- Bốp!
Cũng lúc này, kiếm sĩ áo đen vẫn ngồi xếp bằng ở ngoài trăm trượng nhắm mắt dưỡng thần, tuy cách một phương chiến trường này rất gần, nhưng dường như lại hoàn toàn không có hứng thú với trận đại chiến giữa Phương Nguyên và Thôi gia lại bỗng nhiên mở đôi mắt đen xì của hắn ra.
- Kiếm đạo này sao lại quen thuộc như vậy...