Ở bên cạnh nàng ta, một đám lão tổ Kim gia cũng đều biến sắc, ai nấy ánh mắt hoảng sợ, giống như nhìn thấy quỷ.
Các tán tu trong bí cảnh thực lực không đủ, có lẽ không nhìn được quá rõ cảnh Đạo Tử một ngụm nuốt, nhưng bọn họ lại thấy rõ ràng, khó có thể hình dung được cảm thụ trong lòng bọn họ lúc này, chỉ là trong đầu không ngừng xuất hiện một màn Đạo Tử bị nuốt.
- Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Bọn họ thậm chí có chút không hiểu.
Rõ ràng tiểu nhi họ Phương đó đã bị bức vào tử cục, rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa là có thể thành công đoạt được đạo cơ.
Trong lòng bọn họ đều đã bắt đầu tính toán nên xử lý phiền phức về sau như thế nào...
Vậy vì sao bỗng nhiên có biến cố này?
Con cóc đó rốt cuộc là tồn tại gì, vì sao có thể đả thương Thôi gia Đạo Tử?
Nó lại vì sao có thể nuốt được Đạo Tử nhà mình?
Đường đường là Kim gia Đạo Tử, kỳ tài bất thế hai mươi năm, không chỉ đã tu thành Thiên Đạo Trúc Cơ, lại có thiên phú thần thông, cho dù về sau tẩu hỏa nhập ma mà chết, lão thái quân cũng vẫn không chịu từ bỏ hắn, trong hai mươi năm dài, không biết dùng bao nhiêu bí pháp, tiêu phí bao nhiêu tài nguyên, chỉ là nhất định phải đảm bảo giữ lại được tính mạng của nó, không biết tốn bao nhiêu tâm huyết, cũng nhất định phải khiến hắn tiếp tục sống sót...
Nhưng hiện giờ, không ngờ bị một con cóc nuốt chửng?
Bọn họ lúc này, đã không dám nhìn sắc mặt của lão thái quân.
Bọn họ không biết lão thái quân nhìn thấy một màn này, rốt cuộc sẽ làm ra chuyện gì...
- Mau mau...
Bỗng nhiên lúc này, bên cạnh có người kêu to, đồng thời xông tới lên tiên đài của Kim gia.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, chăm chú nhìn lại, mới phát hiện là vị trưởng lão của Thôi gia, trên mặt hắn lúc này đã không còn biểu cảm bình tĩnh như lúc trước, ngược lại vô cùng hoảng sợ giống như thấy quỷ, liều mạng hét lớn:
- Đưa ta vào bí cảnh, ta phải đi vào...
Các tu sĩ chung quanh nghe hắn nói vậy, mới lập tức có phản ứng.
Xảy ra chuyện rồi, có lẽ không chỉ là quái vật đó của Kim gia...
Còn cả Thôi gia Đạo Tử...
Hắn vừa rồi đã bị bạch mang từ trong miệng thốt ra con cóc đó bắn ra đả thương!
Thôi gia trưởng lão này rõ ràng sợ Đạo Tử nhà mình xảy ra vấn đề, bất chấp tất cả muốn đi vào bí cảnh.
Người Kim gia nghe lời này của hắn, đều ngây ra, quay đầu nhìn hắn một cái.
Sắc mặt cũng có chút do dự...
Thôi gia Đạo Tử, dù sao cũng là vì làm việc cho Kim gia mới tiến vào trong bí cảnh!
- Ha ha, ha ha...
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Kim Lão Thái Quân bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt không ngờ mang theo một nụ cười, đó là một nụ cười phẫn nộ đến cực điểm, cuối cùng đã trở nên có chút điên cuồng, nàng ta nhìn Thôi gia trưởng lão đó, cười nói:
- Ngươi vì sao lại muốn vào?
Thôi gia trưởng lão nhất thời phẫn nộ khôn kể:
- Ngươi...
Kim Lão Thái Quân lạnh lùng cười nói:
- Đạo Tử Nhà ta đã chết rồi, Đạo Tử nhà ngươi thì lại nên sống à?
Thôi gia trưởng lão ngàn vạn lần không ngờ Kim Lão Thái Quân lại nói như vậy, nhất thời ngây ra như phỗng...
- Tôn thượng ngươi xem chuyện này...
Tiên Minh Tuần Tra Sứ cũng rõ ràng không ngờ trong bí cảnh lại bỗng nhiên xuất hiện biến hóa bực này, mắt thấy lúc này tình hình bên trong đã lờ mờ xảy ra vấm đề, lập tức vô cùng lo lắng, nhìn về phía Thái Hư tiên sinh vẫn ngồi ngay ngắn trên tiên đài kia.
Nhưng Thái Hư tiên sinh vẫn bất động thanh sắc, sau hồi lâu mới nói:
- Chờ một chút...
- Đến phiên ngươi rồi...
Lúc này trong bí cảnh, quái thai của Kim gia đã chết, trong lòng Phương Nguyên cũng như buông xuống được một hòn đá lớn.
Hắn hướng ánh mắt về phía ngoài bí cảnh, lúc này cách hắn chừng trăm trượng, Thôi gia Đạo Tử nửa người đã dính đầy, máu tươi đang ngồi xếp bằng trên một tòa núi thấp, cúi đầu, tay phải bấm một pháp ấn cổ quái, có một cỗ gió xoáy màu tím đen xoay tròn xung quanh hắn, đây tựa hồ là bí pháp chữa thương nào đó, gió xoáy màu đen mỗi lần xoay một vòng chung quanh hắn, khí tức vốn đã lộ ra có chút héo rũ của hắn lại sẽ cường thịnh hơn một phần.
Nhìn ra được, vị Thôi gia Đạo Tử này bị thương rất nặng.
Cũng cảm giác ra được thương thế này đã mang đến cho hắn sát khí cuồng bạo vô tận.
Hắn lúc này ngồi xếp bằng trên núi thấp, quả thực giống như một tòa núi lửa trầm mặc, tùy thời đều sẽ bộc phát ra.
Một số tu sĩ ở gần hắn, lúc này đã sớm trốn ra xa mấy trăm trượng.
Nhưng luận về sát khí, Phương Nguyên lại không kém hơn so với Thôi gia Đạo Tử này là bao, nghĩ tới hiểm cảnh vừa gặp phải trước đó, hắn liền theo bản năng siết chặt năm ngón tay, hai mắt âm u, phất tay triệt hồi cấm trận chung quanh, sau đó từng bước tiến về phía ngọn núi thấp đó!
Ầm!
Theo một bước này bước ra, sau lưng hắn đột nhiên hiển hóa một gốc cây liễu cực lớn, lôi điện vấn vít, khí cơ mạnh mẽ, Lôi Linh Bất Tử Liễu này sau khi bị hắn chém đứt ám chú bên trên, đã lờ mờ nhiên xuất hiện một loại biến hóa hoàn toàn khác, dường như đã dung hợp chặt chẽ hơn với thần hồn của hắn, đã hoàn toàn hóa thành một thể, bởi vậy lộ ra càng chân thực hơn, sợi khí cơ đó cũng cường hoành hơn.
- Để ta thấy sự lợi hại chân chính của Bất Tử Liễu đi.
Phương Nguyên cúi đầu nhìn vết thương trên vai phải, tay trái đặt lên miệng vết thương, thấp giọng lẩm bẩm.
Trên gốc Bất Tử Liễu đó lập tức có lực lượng nào đó tiến vào nhục thân của hắn, sau đó đúng lúc này, vết thương chỗ vai phải của hắn rõ ràng trở nên mấp máy, trong vết thương, dường như có linh khí giống như là mầm liễu xuất hiện, xuyên qua hai bên trái phải vết thương, sau đó vết thương của hắn dùng một loại tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng khép lại, sau đó thì kết vảy, cuối cùng, vảy già cũng tróc ra.
Miệng vết thương, da trong suốt như ngọc, thần hoa nội liễm, không nhìn ra một chút dấu vết từng bị thương.
- Đây mới là chỗ cường đại chân chính của Bất Tử Liễu...