Sau khi dặn dò lão tổ Kim gia bên người vài câu, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm ảo ảnh trong bí cảnh kia…
Cho dù là ai cũng đủ phát hiện nàng lúc này muốn nhìn chết Phương Nguyên.
Lúc này, bất luận có thù với Phương Nguyên hay không, mọi người cũng đồng thời đổ mồi hôi lạnh…
- Vị Thiên Đạo Trúc Cơ này, không khác gì dùng mệnh của mình hủy đi Kim gia!
- Ha hả, đâu chỉ là mệnh của hắn, còn đánh cược cả tiền đồ của hắn. Đây có thể còn quan trọng hơn tính mạng của hắn. Kim gia dù sao đã là nội tình vạn năm, cho dù lão thái quân thật sự sử dụng tà pháp, cũng sẽ không sụp đổ ngay được. Nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ này sợ là chết chắc rồi.
Có người nhịn không được nhíu mày:
- Chẳng lẽ Tiên Minh sẽ không bảo hộ hắn?
Người bên cạnh thở dài nói:
- Tiên Minh chỉ hộ tiên miêu, nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ này thật tu luyện lôi pháp Kim gia. Như vậy hắn chỉ có hai con đường, một là vĩnh viễn ở cảnh giới Trúc Cơ, không cầu đại đạo Kim gia. Chuyện này đối với Tiên Minh, chỉ là một vài chiến lực cấp bậc Kim Đan chết đi, thật sự không tính là cái gì. Một đường khác đó là… bước trên con đường tà tu!
Người chung quanh nhất thời trở nên nghiêm trọng, đều lý giải suy đoán của người này.
Đúng vậy, tuy con gái của Kim gia kia đã nguyện ý dâng hiến bản thân, giúp Thiên Đạo Trúc Cơ kia hoàn thiện lôi pháp, nhưng vô luận thế nào, đây đều là thủ đoạn tà môn. Nếu Thiên Đạo Trúc Cơ kia đáp ứng rồi, vậy có nghĩa là bước lên đường tà tu, đã có vết nhơ, sợ là…
Nhìn trộm một cái, vẻ mặt Thái Hư tiên sinh vậy mà thật căng thẳng, giống như đang đợi câu trả lời của thanh niên họ Phương kia.
… …
- Ta không cần các ngươi trả nữa!
Ngoài dự đoán của mọi người, bên trong bí cảnh, Phương Nguyên giống như không quá lo lắng.
Sau khi Kim Hàn Tuyết nói ra câu không biết nàng đã cân nhắc bao lâu, ánh mắt hắn liền có chút cổ quái nhìn Kim Hàn Tuyết, không phải đang lo lắng phải trả lời thế nào, chỉ là hơi kinh ngạc Kim Hàn Tuyết lại nói ra câu nói dứt khoát tuyệt nhiên như vậy…
Sau khi đánh giá vài lần, hắn liền trả lời thẳng thừng, giống như đây là chuyện đương nhiên.
Nhưng Kim Hàn Tuyết lại hơi kinh ngạc, thốt nên lời:
- Vì sao?
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời:
- Ta không thích tà pháp, nếu đây là bí mật của quyển lôi pháp cuối cùng, ta liền từ bỏ!
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Kim Hàn Tuyết càng đậm:
- Vậy con đường tu hành của ngươi…
Phương Nguyên ngắt lời nàng:
- Nàng phải hy sinh chính mình, giúp ta luyện lôi linh, vậy con đường tu hành của nàng cũng từ bỏ sao?
- Ta…
Sắc mặt Kim Hàn Tuyết ảm đạm:
- Dù sao ta vô luận dụng công thế nào cũng không thành!
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Một con đường không đi đến cuối, không ai biết được có phong cảnh gì, chúng ta chỉ cần tiếp tục bước đi là được rồi!
Kim Hàn Tuyết nao nao, cắn môi, ngẩn đầu nhìn Phương Nguyên:
- Vậy con đường của ngươi ở đâu?
Phương Nguyên bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Ta chắc chắn sẽ đi tiếp đường của mình, ai cũng không thể ngăn cản!
Nhìn bộ dáng tươi cười của hắn, bộ răng trắng bóng, tự tin tràn đầy, Kim Hàn Tuyết không khỏi hơi thất thần.
- Hai vị sư huynh, giúp ta hộ pháp!
Nhưng khi nàng còn chưa hỏi hết lời trong lòng, chợt thấy Phương Nguyên bay vút lên mấy trăm trượng, ngồi xếp bằng trên một tòa núi thấp bên cạnh kim trụ, thấp giọng nói một câu, hai tay đặt trước bụng, chậm rãi thu lại hơi thở.
- Hắn đang muốn làm cái gì?
Trong bí cảnh, ai nhìn thấy phản ứng của Phương Nguyên đều ngẩn người.
Thấy Phương Nguyên cự tuyệt Kim Hàn Tuyết, đám người tu hành đều có cảm giác cổ quái với Phương Nguyên. Cho dù lúc trước ở lập trường đối địch với hắn, hiện giờ thấy hắn lại cự tuyệt tu luyện tà pháp này, trong lòng cũng không nhịn được nảy sinh cảm xúc khâm phục.
Loại khâm phục này trái lại không phải là một loại tán thành. Trên thực tế, trong giới tu hành, người lấy lợi ích làm đầu vẫn là không ít. Trong mắt bọn họ, Phương Nguyên không thể nghi ngờ là người bảo thủ đến buồn cười. Nhưng loại bảo thủ này dù sao cũng là dùng tiền đồ của bản thân đổi lấy…
Trong giới tu hành cũng lờ mờ có phân chia ba loại cấp bậc thượng trung hạ. Dựa theo đạo lý, cảnh giới Thiên Đạo Trúc Cơ vốn là trình độ tương đối thông thường trong giới tu hành thượng lưu. Đối với thế lực trung lưu như Kim gia Thiên Lai Thành hay Thôi gia Trung Châu, Thiên Đạo Trúc Cơ không phải không có, nhưng đã phi thường khó gặp, hơn mười năm hoặc hơn trăm năm mới có thể xuất hiện một người.
Mà vị Thiên Đạo Trúc Cơ mặc thanh bào kia chính là còn kém hơn Kim gia và Thôi gia một bậc, hắn là người tu hành đến từ thế lực hạ đẳng, thiếu tài nguyên, lại không có truyền thừa, khó khăn mới chiếm được thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ này, há có thể tầm thường?
Đối với bất luận kẻ nào, đều sẽ nắm chặt cơ hội này, cho dù thiên lôi đánh xuống cũng sẽ không buông tha!
Nhưng người trước mắt này vậy mà chỉ cự tuyệt bởi một câu nhẹ nhàng?
Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, vị Thái Hư tiên sinh kia trái lại nhẹ nhàng gật đầu, thở ra hơi dài.
Gật đầu là tán thành thái độ làm người của thanh niên này, thở dài là vì tiếc cho tiền đồ của hắn…
Trên mặt Kim lão thái quân lại lộ ra vẻ khinh thường và phẫn hận, không biết đang nghĩ cái gì.