Phương Nguyên gật gật đầu, nói:
- Hiện giờ cũng không có lựa chọn khác rồi, dù sao cũng không thể thật chống đối trực diện với lão thái thái Kim gia!
- Ngươi không có lựa chọn khác nhưng ta có…
Tôn quản sự bày ra vẻ mặt cầu xin:
- Vừa rồi ta vẫn luôn chú ý che giấu bộ dáng của mình, không bị người khác nhìn thấy, hiện tại trở về Kim gia còn có thể tiếp tục làm đầu lĩnh tạp dịch của ta, ngươi cho rằng ta thăng cấp đến vị trí này là dễ dàng sao. Ta nói với ngươi, thời điểm mới vào Kim gia ta chỉ mới là một tạp dịch nhỏ, mỗi ngày làm mệt bán sống bán chết, toàn dựa vào lòng trung thành của ta, mới nhanh như vậy đạt đến vị trí hiện tại.
- Nhưng ngươi muốn quay về thì cũng phải có nơi quay về được…
Phương Nguyên bất đắc dĩ ngắt lời oán giận của Tôn quản sự, chỉ tay.
Tại tiên đài, tấm bia đã trên lưng Bá Hạ Quy dù sao đã đến cực hạn, bang một tiếng trực tiếp bạo nát.
Tôn quản sự ngẩn ngơ, quay đầu nhìn lại, liền thấy bên trong bí cảnh, đồng dạng cũng là khói thuốc súng cuồn cuộn, đại địa nứt ra từng rãnh, giống như cũng bị một luồng lực lượng ma thành mảnh nhỏ, quả nhiên dị thường đáng sợ. Dựa theo uy thế này, ai cũng không dám thật bị lực lượng kia cuốn vào trong, ai biết lực lượng kia rốt cuộc cường đại đến trình độ gì mới có thể dùng thân thể ngăn cản.
- Đi thôi.
Vừa thấy bí cảnh hoàn toàn bị hủy, Tôn quản sự cũng không thể quản nhiều hơn nữa, lập tức chạy trốn.
“Meo…”
Con bạch miêu kia sau khi mở cửa thanh đồng, cũng không hề dừng lại, cũng đã sớm thuận thế lủi vào trong cửa.
- Phải cẩn thận!
Phương Nguyên dặn dò Quan Ngạo một tiếng, sau đó ngưng tụ ra bốn luồng lôi linh, cẩn thận đề phòng, liền ngay cả con Cáp Mô kia cũng ngưng tụ ra, ôm vào trong ngực, như vậy lỡ như có cái gì hung hiểm đánh úp, còn có thể dựa vào con Cáp Mô này chắn lại một chút…
Nhưng cũng ngay khi hắn chuẩn bị xong, chuẩn bị tiến vào đại môn thanh đồng, đột nhiên giật mình.
Vội vàng quay đầu, nhìn thấy bí cảnh kia hỏng mất, vậy mà đã ảnh hưởng đến trời cao phía trên bí cảnh, vốn chính là trời cao cao cao tại thượng, trống không không có vật gì, đột nhiên giống như giấy dày bị người ta vạch ra tìm kiếm, chia làm bốn năm mảnh, sau đó lưu chuyển theo gió, thẳng hướng đến mọi ngõ ngách hướng tây bắc, giống như nơi đó có vật gì hấp dẫn chúng nó bay qua…
Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, trái tim Phương Nguyên xuất hiện cảm ứng, trong đó có hai khối, vậy mà giống như bay về phía Phương Nguyên.
- Đó là… căn nguyên của bí cảnh này!
Phương Nguyên trong chốc lát nghĩ tới một vấn đề, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hắn không biết là ai đang hủy bí cảnh nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề khi bí cảnh này bị hủy đi.
Một phương trời cao kia rõ ràng chính là căn nguyên của một phương bí cảnh, hoặc là nói, trời cao chính là đại biểu bí cảnh. Có người đẩy ngã mười hai kim trụ, đó là vì thu lấy bí cảnh này. Hơn nữa thoạt nhìn, đối phương cũng hoàn thành rồi, nhưng đối phương không nghĩ đến, chính Phương Nguyên cũng không nghĩ đến, một phương bí cảnh này, mơ hồ cũng có liên hệ thần dị và huyền diệu nào đó với Phương Nguyên.
Chính là ý thiên địa Phương Nguyên tìm hiểu lúc luyện đạo lôi linh thứ năm.
Hắn thành pháp trong bí cảnh này, cũng đã định trước bên trong tu vi của hắn có một luồng hơi thở thiên địa của bí cảnh.
Nếu bình thường còn tốt, căn bản không thể ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng hiện giờ mười hai kim trụ của bí cảnh đã bị đẩy ngã, thiên địa bị xé rách, vấn đề lập tức trở nên lớn hơn.
Thiên địa vô căn vô duyên, nước chảy bèo trôi, vậy mà có một bộ phận thiên địa đã bị hơi thở Phương Nguyên hấp dẫn, bay về phía hắn.
- Việc lớn không tốt…
Phương Nguyên nghĩ thông suốt vấn đề này, lập tức đổ mồ hôi một thân, nhanh chóng chạy đến đại môn thanh đồng.
Một khắc này, chỉ có thể hy vọng cửa thanh đồng này có thể ngăn cách thiên địa.
Nhưng hắn không nghĩ đến lực một vùng thiên địa đến nhanh như vậy, ngay khi cửa thanh đồng đóng lại, một chốc cuối cùng, lực thiên địa cũng trốn vào trong đại môn thanh đồng, sau đó cửa đóng ầm lại, đại môn thanh đồng đã đóng, đầu thú trên cửa lần nữa ngủ sâu.
- Hả?
Ngay khi Phương Nguyên không thể không trốn vào cửa thanh đồng, bên trong bí cảnh này, vị trí tây bắc, vị nữ tử mặc váy đen, hai chân thon dài cũng nâng thanh hồ nho nhỏ trong tay, nhìn thấy trời cao phía trên đã chia năm xẻ bảy, sau đó bị một lực hấp dẫn vô hình thu hút, bay vào trong hồ, bộ dáng thập phần hài lòng, ánh mắt cũng cười thành ánh trăng khuyết.
- Trang Thiên Hồ, vậy mà thật sự có thể tiếp quản một phương thiên địa, thật sự là lợi hại…
Nàng nhịn không được tự nói:
- Ta chỉ chạy đến một chuyến như vậy, cũng hiểu được phần tạo hóa này là món quà lớn…
Nhưng nàng còn chưa nói gì, bỗng nhiên hả một tiếng, xoay đầu nhìn lại thấy phần lớn đều chạy đến nơi này, nhưng mặt khác vẫn có một tiểu bộ phận gấp gáp thẳng hướng đến phương bắc, trong khoảng thời ngắn sẽ không gặp.
- Điều này sao có thể?
Nàng ngơ ngác, nửa ngày vẫn nghĩ không hiểu.
Bản thân dựa vào thần khí mới có thể làm được chuyện này, nhưng vì sao có người vậy mà tranh đoạt thiên ý của chính mình?
- Tiên Minh, nhất định là Tiên Minh!
- Không nghĩ tới Tiên Minh ra vẻ đạo mạo, muốn ngăn cản ta, trên thực thế đã sớm chuẩn bị tranh đoạt chiến lợi phẩm của ta…