Phương Nguyên sau khi nhìn chằm chằm con Cáp Mô kia một lúc lâu, con Cáp Mô kia cũng ngơ ngác nhìn hắn, cho dù là Tôn quản sự, Quan Ngạo, Toan Nghê hay là con bạch miêu đang vây quanh cũng đều nhìn chăm chú hai người bọn họ, ai cũng không nói chuyện.
- Quên đi, xem như không có chuyện gì xảy ra…
Không khí thật có hơi xấu hổ, Phương Nguyên đành phất tay, thở dài:
- Trước tiên quan sát xung quanh đi!
“Phù…”
Mấy người khác nghe xong đều nhẹ nhàng thở ra, chia nhau ra các hướng.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới có thể đánh giá thế giới phía sau đại môn thanh đồng. Nhưng mà khi nhìn thấy, bọn họ đều không nhịn được thầm kinh hãi. Lúc trước bọn họ nghĩ rằng thế giới sau cánh cửa này đơn giản có hai loại khả năng, hoặc là một lối ra, từ nơi này đi ra, có thể trở về đại thế giới, như vậy, có thể dựa vào cách này trực tiếp tránh thoát khỏi cục diện trực tiếp chống lại Kim gia, đương nhiên đó là tốt nhất.
Còn có một khả năng, đây là lối vào, kỳ thật là thông qua một bí cảnh khác, thăm dò một phen cũng không tệ.
Dù sao có bạch miêu đi theo, thật cũng không quá lo lắng gì.
Nhưng hôm nay khi đánh giá chung quanh, bọn họ lại cảm giác có chút kinh ngạc.
Nơi này tuyệt đối không phải thế giới thật, chung quanh có vẻ vô cùng âm u, giống như có sương mù hắc ám hàng năm tràn ngập trong hư không, khiến ánh mắt không thể nhìn xa, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy khoảng cách trăm trượng mà thôi. Chung quanh nơi nơi có thể thấy được ngọn núi bị tàn phá, binh khí bị rỉ sét, cùng với đám cỏ cây chết héo. Tất cả đều giống như mất đi trọng lực, bay bổng giữa không trung.
Quan trọng hơn là tới nơi này rồi, Phương Nguyên vậy mà sinh ra cảm giác thân thiết mơ hồ.
Trong cơ thể giống như có lực lượng nào đó đang chậm rãi thức tỉnh.
“Meo…”
Con bạch miêu tới nơi này rồi, giống như có vẻ hơi cổ quái, nó nhảy lên phía trên một khối nham thạch trôi nổi giữa không trung, ngồi chồm hổm xuống, hai mắt dường như có chút dại ra nhìn chung quanh, thanh âm nức nở không ngừng.
- Miêu huynh…
Phương Nguyên hơi chần chờ, tiến lên từng bước.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã gặp phải con mèo này đột nhiên nhảy xuống, bước qua bước lại, nhảy lên nhảy xuống trên những tảng đá chung quanh. Mới nhún vài cái, đã biến mất không thấy bóng dáng, cũng không biết đã chui vào nơi nào, Phương Nguyên muốn cản cũng không thể cản…
Không làm gì được, Phương Nguyên đành thu hồi ánh mắt, chính mình đánh giá chung quanh.
Trong lòng âm thầm đoán: “Cảm giác thân thuộc trong lòng từ đâu mà đến?”
... ...
- Haiz, giống như đều là những pháp bảo không tồi, đáng tiếc đều sắp hư rồi…
Lúc này, Tôn quản sự và Quan Ngạo đã không ngừng chuyển động mọi nơi. Tôn quản sự tìm vài mảnh pháp bảo, cầm lên xem thử, rồi thất vọng đặt xuống mặt đất. Nhưng rất nhanh hắn lại nhặt lên, nói thầm:
- Cho dù là pháp bảo bị hư, nhưng chất liệu gỗ này trông có vẻ không bình thường. Tiên kim như thế này, ta vậy mà chưa từng gặp, hẳn là giá trị rất xa xỉ.
Nghĩ như thế, lấy ra túi Càn Khôn thu thập hết vào, nghĩ thầm rằng: “Giữ lại làm sắt vụn bán cũng không tệ!”
Quan Ngạo đặt tay sau lưng, lượn quanh một vòng, nhặt lên một gốc cây khô. Gốc cây khô kia chỉ có kích thước ba thước, phía trên có mọc một quả chín, màu hơi tím, trên mặt vậy mà có thể nhìn thấy nhật nguyên văn lạc ảm đạm, thật sự hơi ngạc nhiên, nhưng hiện giờ đã khô héo rồi. Hắn đưa lên miếng cắn một ngụm, lập tức phun ra:
- Phụt, giống như bột gỗ!
Toan Nghê bên cạnh lén lén lút lút chạy ra từ phía sau một khối nham thạch, miệng giống như gặm cái gì, vừa nhìn thấy Quan Ngạo, lập tức quay đầu bỏ chạy, lại bị Quan Ngạo bước lên trước, ấn xuống đất:
- Ngươi đang ăn gì, ta xem thử?
Toan Nghê kia vừa thấy, vội vàng nuốt vào trong bụng, đến nhai cũng không kịp nhai.
Nhưng Quan Ngạo trực tiếp vươn tay, vẫn là móc ra ngoài, thấy được một gốc rễ cây vàng óng ánh giống như sơn dược. Không biết Toan Nghê này lấy ra từ đâu, cũng đã khô héo rồi, nhưng mà vẫn tốt hơn cây khác.
- Cũng không phải là thứ tốt gì…
Quan Ngạo đặt lên miệng cắn một ngụm, cảm giác cũng không thể ăn, lập tức trả lại cho Toan Nghê.
Toan Nghê kia ngậm lấy sơn dược, trợn mắt với Quan Ngạo, chạy đến một bên bắt đầu gặm.
Quan Ngạo tiếp tục chắp tay sau lưng đi qua đi lại, phát hiện nơi này có rất nhiều tồn tại cùng loại với linh chu bảo dược nhưng đều đã khô héo, cũng không cần phải thu hồi. Nhưng hắn trước đây là làm việc nông, sau khi đi dạo một vòng, đột nhiên nghĩ thông cái gì đó, ngồi xổm trên mặt đất, móc ra hạt giống bên trong quả đã khô héo, bỏ vào túi Càn Khôn.
Vừa nhặt vừa chuyển động trong bí cảnh như vậy, cũng không biết đã nhặt được bao nhiêu hạt giống vào túi Càn Khôn.
Thời điểm hai người bọn ho bận rộn khắp nơi, Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá trôi nổi giữa không trung nhưng trông rất vững chắc, nín thở, chậm rãi phóng ra tất cả pháp lực của một thân cơ thể…
- A, đúng rồi…
Khi hắn thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, bỗng nhiên giật mình.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hắn tu luyện vốn là thanh sắc tinh thuần đến cực điểm nhưng hôm nay lại đang chậm rãi biến hóa, hóa thành một màu sắc giống như sương mù đen trong hư không, cũng trở nên linh động, giống như muốn giao hòa cùng với sương mù đen chung quanh.
- Khó trách ta sẽ cảm thấy thân thiết với nơi này, bởi vì hơi thở ở nơi này vậy mà tương tự với Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết như thế!