- Oh thượng đế, Phương Nguyên sư đệ hình như đã làm một chuyện rất dũng cảm...
Cách đó không xa trên một tảng đá lớn, Tôn quản sự ngồi bên trái, Quan Ngạo ngồi bên phải, trên mặt đất ở giữa là một con nghê, hai người vừa ăn rượu, vừa ăn thịt, thuận tiện hộ pháp cho Phương Nguyên, chỉ có điều nói là hộ pháp, bọn họ cũng không dám tới quá gần, hiện giờ nhiều loại khí tức bên cạnh Phương Nguyên quá mức nồng nặc, khiến cho bọn họ cảm giác có chút hoảng sợ, không thể làm gì khác hơn thủ hộ từ xa.
Hiện giờ đã ba ngày trôi qua, bọn họ bỗng nhiên ý thức được trên người Phương Nguyên đã xảy ra một số biến hóa cực kỳ khủng bố.
Tôn quản sự vội vàng nuốt miếng thịt heo trong miệng, trợn mắt há hốc mồm nói.
- Có chuyện gì vậy?
Quan Ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Tôn quản sự nói:
- Hắn mới bước lên một con đường hoặc là vượt lên chúng sinh, hoặc là chết yểu giữa đường...
Sắc mặt Quan Ngạo trở nên có chút ngưng trọng, nói:
- Không hiểu!
Tôn quản sự bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nói:
- Nếu ngươi hiểu, con đường này cũng không còn gì ly kỳ rồi...
Con nghê kia nghe lời này, lập tức há to miệng, phát ra hai tiếng “hà hà”.
- Ừ?
Khi ba người bọn hắn đang nói chuyện, bỗng nhiên Tôn quản sự khẽ cau mày, sắc mặt có chút biến hóa.
Chỉ thấy xung quanh, theo sương mù màu đen chung quanh Phương Nguyên phun ra nuốt vào, trong một đạo thanh quang hóa thành trên đỉnh đầu của mình, một thân khí cơ lộ ra vẻ vô cùng hào hùng, ổn định tăng vọt, nhưng cũng có thể nhìn thấy một mảnh sương mù màu đen trong thế giới tàn phá đang từ từ trở nên phai nhạt, cảnh tượng trong hư không chung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn...
Sương mù màu đen mỏng manh đã âm thầm dẫn động một số loại biến hóa của thế giới này.
Trước mặt hai người, trong vực sâu chưa đầy trăm trượng, theo khí cơ chung quanh biến hóa, bỗng nhiên truyền ra một trận ầm ầm rung động, sau đó, trong giây lát vực sâu kia tràn ngập một trận hắc vụ, núi đá văng tung tóe, tiên quang lưu chuyển...
Ùng ùng...
Trận thanh âm này vang lên, như thiên băng địa liệt, thiên lôi diệt thế, làm Tôn quản sự và Quan Ngạo giật nảy mình.
Bọn họ cùng phản ứng, phi thân trở lui, trốn phía sau một vách đá.
Đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy trong vực sâu kia không xuất hiện biến hóa gì nữa, nhưng hắc vụ nồng đậm cũng ngưng tụ không tiêu tan, qua hồi lâu, mới dần dần thấy rõ trong sương mù màu đen, lại loáng thoáng xuất hiện một tấm bia màu đen phong cách cổ xưa...
- Kia là vật gì?
Tôn quản sự và Quan Ngạo liếc nhìn nhau, sau đó đùn đẩy nhau:
- Ngươi qua đó xem đi!
Quan Ngạo lắc đầu:
- Ta không đi.
Vừa nói vừa nhìn về phía con nghê bên cạnh:
- Ngươi qua đó xem thế nào đi!
Con nghê nhất thời giận dữ, gầm thét một tiếng, giống như đang nói:
- Làm như ta ngu lắm?
Quan Ngạo giơ quả đấm lên:
- Không đi ta sẽ đánh ngươi!
Con nghê tức giận, nhưng đánh không lại Quan Ngạo, đành phải kẹp cái đuôi, từng bước tiến về phía trước.
- Hô...
Đột nhiên bên cạnh có một làn gió nhẹ thổi qua, điều này làm con nghê sợ hết hồn, quay đầu bỏ chạy, sau đó mới phát hiện, là Phương Nguyên không biết đứng lên từ lúc nào, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh nó, hiện giờ đứng trước tấm bia đá, ngưng thần đánh giá, dựa vào phản ứng của nó hoàn toàn không biết hắn thu huyền công khi nào, làm thế nào vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng ...
- Bản lĩnh hiện giờ của Phương Nguyên sư huynh... chậc chậc!
Tôn quản sự nhìn thấy, cũng không nhịn được tán thưởng mấy câu, sau đó lướt tới.
Quan Ngạo cũng xác định không có hung hiểm gì, khinh bỉ nhìn con nghê nhát gan, chắp tay sau lưng sáp đến, cùng nhìn tấm bia.
- Đây là vật gì?
Tiến tới gần mới nhìn thấy rõ, trên tấm bia đá, khắc rõ một số chữ viết phong cách cổ xưa huyền bí, khó hiểu, thoạt nhìn giống như văn tự bọn họ hay sử dụng, nhưng mỗi chữ đều có biến hóa, làm người ta khó có thể hiểu được.
- Tội...
Phương Nguyên cũng nhìn mấy chữ trên tấm bia đá, nhíu mày, một hồi lâu mới phân biệt được mấy chữ này:
- Bia... tội nhân?
- Bia tội nhân?
Tôn quản sự nghe thấy lắc lắc đầu, nói với Phương Nguyên:
- Ngươi biết mấy chữ này?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Mấy chữ này hình như là một loại chữ triện xa xưa nhất của giới tu hành, ta cũng không biết rõ lắm!
- Chữ triện xưa nhất? Đó không phải tiên văn chứ?
Tôn quản sự kinh hãi, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Nguyên:
- Ngay cả cái này ngươi cũng nghiên cứu qua?
Phương Nguyên nói:
- Lúc trước khi ta nhàm chán, có xem qua một quyển nghiên cứu ký hiệu của tán tu đời trước, trong đó có đề cập tới chữ triện, hơn nữa còn vẽ ra một số hình dáng chữ triện, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng thú vị, ta mới tùy tiện ghi lại...
Tôn quản sự thật sự không biết nói gì:
- Khi ngươi nhàm chán làm cái này, chẳng phải còn nhàm chán hơn...
Phương Nguyên cũng không để ý tới ánh mắt Tôn quản sự nhìn mình giống như quái vật, chỉ ngưng thần nhìn tiếp, chữ triện mà hắn biết cũng chỉ có mười mấy chữ, nhìn văn tự trên tấm bia đá quả nhiên vô cùng cực khổ, quét nhìn toàn bộ văn tự trên tấm bia đá cũng chỉ nhận ra một số chữ như “Nhân gian thập tội”, “Tuyệt đồ”, “Vô quy”, “Thiên nhân bích”…
Thông qua mấy chữ này cũng không cách nào hiểu được ý tứ của cả tấm bia đá.
- Đây chính là đau khổ của chuyện ít đọc sách...
Đến cuối cùng, Phương Nguyên cũng không khỏi tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu.