Phương Nguyên dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể để mặc Quan Ngạo, chẳng qua lặng lẽ giấu rượu lê của mình đi.
Từ đó về sau, những người này cũng thường lui tới, trèo đèo lội suối mấy ngày, cũng muốn tới bái kiến Đại lão gia sơn thần, còn thường xuyên mang tế phẩm tới đây, sau khi Quan Ngạo kêu bọn họ đổi tế phẩm muối ăn, cũng rộng rãi thu nhận, sau đó tặng lại những con mồi mình săn được trong lúc đi giãn gân cốt cho bọn hắn mang về bộ lạc.
Qua mấy lần như thế, người của những bộ lạc này dĩ nhiên càng kính sợ hắn, bộ lạc xa gần đều nghe danh mà đến, thậm chí còn có một số người không tiếc vượt qua hơn mười ngày đường núi tới đây, qua sự truyền miệng của mọi người, Quan Ngạo tựa hồ trở thành thần minh của những bộ lạc chung quanh...
Chuyện này đối với Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm hắn chơi kệ hắn, đừng lén trộm rượu của mình là được rồi.
Nhiều người tới đây cũng có mấy người kiến thức rộng lớn, khi còn trẻ tuổi từng đi ra ngoài, theo bọn họ nói, mảnh núi rừng này giới bên ngoài gọi là, tên là Long Miên sơn mạch, cực kỳ rộng lớn, phía nam là Hoàng Châu một trong cửu châu, phía bắc là Trung Châu, chỉ có điều đường xá xa xôi, người bình thường muốn đi đâu cũng là chuyện vô cùng khó khăn, cũng chỉ có người tu hành mới có năng lực vượt qua lãnh thổ này.
Phương Nguyên nghe thấy, cũng có chút kinh ngạc, không ngờ mình từ trong thế giới tàn phá ra ngoài, lại đi xa mấy vạn dặm.
Nhưng trong lòng cũng mơ hồ nổi lên chút say mê.
Trung Châu được người ta ca tụng là đứng đầu cửu châu, là quê hương của tu hành, phong lưu tài hoa, đạo súc tích thâm hậu, tựa hồ có thể được xưng tụng là tiên môn như cỏ, thế gia như cát, ban đầu rời khỏi Vân Châu, vốn muốn tới Trung Châu xem một chút, chẳng qua vì cầu lôi pháp, mới chuyển đến Bá Hạ Châu, hiện giờ đến nơi này, lại có thể thuận tiện đến Trung Châu xem rồi, cũng cảm thụ một chút phong thái của vùng đất này!
Dĩ nhiên, chuyện này cũng không vội, tu vi của hắn còn chưa hoàn toàn vững chắc, cũng cần một chút thời gian tìm hiểu công pháp.
Mấu chốt hơn chính là, sơn thần lão gia Quan Ngạo đang lúc hăng hái, cứ để cho hắn vui mừng thêm mấy ngày đi?
Nếu nói Phương Nguyên có thể ở trong sơn dã này cả đời thì có chút khoa trương, nhưng ở chín mười năm, đối với hắn cũng không ảnh hưởng gì, dù sao nơi này vừa thanh tĩnh, lại có thể làm chuyện mình muốn, thật sự khiến cho hắn cảm giác hài lòng, không còn sở cầu.
Còn Quan Ngạo trước đây không vui, dù sao Phương Nguyên có thể ở đây, nhưng hắn không ở đây, chủ yếu nhất chính là thức ăn, Phương Nguyên không phải không ăn đồ ăn nhân gian, có rượu cũng uống, có đồ ăn cũng ăn, nhưng nhu cầu ăn uống của hắn không lớn, bình thường dùng viên đan dược, hoặc ăn quả tiên, cũng có thể an ổn qua ngày. Ngược lại Quan Ngạo không thể sống như vậy, chỉ nghĩ đến chuyện rời xa những món ăn nhân gian hắn đã thấy sợ, nhưng cũng may, hiện giờ có đám người bộ lạc xưng tụng hắn là sơn thần, đã giải quyết được vấn đề lớn của hắn.
Đám người của các bộ lạc lúc nào cũng dâng lên nhiều loại món ăn thôn quê và muối ăn, ngoài mỹ nữ ra, tất cả hắn đều không khách khí thu nhận, ngay cả con nghê kia đối với chuyện này cũng rất hưng phấn, cao hứng ở bên cạnh hắn diễu võ dương oai, ăn uống miễn phí, thỉnh thoảng cắn chết mấy con dã thú uy hiếp bộ lạc thể hiện uy phong, hiện giờ được tôn kính xưng là sơn thần Nhị lão gia...
Còn Phương Nguyên và con mèo trắng, đám người trong bộ lạc cũng đã gặp một hai lần, nhưng cũng không để ý.
Mèo không phải chỉ dùng để bắt chuột sao?
Còn thiếu niên mặc áo bào xanh kia, trắng tinh, gầy teo yếu ớt, nhất định là tùy tùng của sơn thần lão gia!
...
...
Dĩ nhiên, Phương Nguyên dù thích cuộc sống ở đây như thế nào, khi gần được một năm cũng phải rời đi, nguyên nhân rất đơn giản, những thần thông thuật pháp hắn học được lúc trước, hiện giờ cũng đã sáp nhập vào bên trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại bắt đầu cảm giác nội tình bản thân không đủ nghiêm trọng, từ trình độ nào đó mà nói, hắn cũng bắt đầu thiếu hụt lương thực, nhưng là lương thực đọc sách tu hành.
Sau đó, khi hắn bắt đầu kế hoạch rời khỏi nơi này, Quan Ngạo đang hết sức thoả mãn làm sơn thần trong mấy bộ lạc bỗng nhiên vội vã trở lại động phủ, vẻ mặt lo lắng nhìn Phương Nguyên:
- Phương tiểu ca, ngươi có biết chữa bệnh không?
Phương Nguyên nghe hỏi, có chút kinh ngạc:
- Là người nào bị bệnh?
- Trong bộ lạc bỗng nhiên nổi lên một trận đại dịch, rất lợi hại...
Quan Ngạo lo lắng nói:
- Đã chết không ít người, bọn họ cũng van xin ta chữa bệnh cho bọn họ, nhưng ta... Ta không biết...
- Có dịch bệnh sao?
Phương Nguyên khẽ cau mày, bỗng nhiên cảm ứng được cái gì, cẩn thận nhìn Quan Ngạo đánh giá, sau đó khẽ cau mày.
Hiện giờ hắn đã kết thành Kim Đan, tẩm bổ thần hồn, cảm ứng lực cũng vượt xa lúc Trúc Cơ trước đây, lúc này rõ ràng phát hiện, Quan Ngạo mấy ngày không về, nhưng khí cơ trên người lại xuất hiện biến hóa, hai mắt hiện đầy tia máu, khí cơ tựa hồ có chút suy yếu, thoạt nhìn, giống như điềm báo của một cơn bệnh nặng, điều này làm hắn cảm giác ngưng trọng, vội vàng kêu Quan Ngạo ngồi xuống.
Tra xét rõ ràng một phen, trong lòng hắn đã xác định, Quan Ngạo tựa hồ cũng đã nhiễm bệnh dịch, chẳng qua thân thể thật sự cường đại, lúc này mới mạnh mẽ đè lại mà thôi, nhưng như vậy có thể tưởng tượng, nếu người bình thường gặp phải loại ôn khí này sẽ có kết quả như thế nào.