Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

“Vốn còn tưởng rằng phải nửa năm nữa mới cần đưa cho ngươi nhưng hóa ra lại phải thực hiện trước thời hạn.”

Truyền pháp trưởng lão không nói nhiều, chậm rãi đứng dậy, đi về phía sau bức tượng thần. Bức tượng này cao tầm ba trượng, được đúc bằng đồng, nhìn rất hung dữ. Lúc trước khi Phương Nguyên mới bước vào điện, nhìn thấy nó thì thấy hơi sợ hãi vì vị thần này mặt xanh nanh vàng, cực kì dữ tợn. Nhưng khi nhìn kĩ thì thấy khí chất của tượng thần rất yên tĩnh, hai đầu lông mày khiến người nhìn cảm nhận được cảm giác trách trời thương dân. Hai mắt của bức tượng hơi khép nhưng dường như nếu nó mở ra thì sẽ có hung thần giáng thế, máu tươi ngập ba vạn dặm, có thể hủy diệt cả một phần của thế giới.

Mà ở trong bàn tay của bức tượng này có một quyển trục trông rất cổ xưa.

Lão giả áo xám đi đến trước mặt tượng thần thì vái một cái, sau đó dùng tay lấy quyển trục đó xuống rồi trở về ngồi ở chỗ cũ, trầm giọng nói:

“Tiểu bối, ngươi có biết địa vị của Thanh Dương tông ta ở giới tu hành như thế nào không?”

Phương Nguyên nghe thế thì nao nao, thấp giọng nói:

“Thanh Dương tông là một trong ngũ đại tiên môn của Việt quốc, truyền thừa từ rất lâu đời…”

“Ha ha, không cần nói nữa, Thanh Dương tông chúng ta giờ đã xuống dốc, không còn ở cùng đẳng cấp với bốn phái kia.”

Trưởng lão mặc áo xám ngắt lời Phương Nguyên, tựa như hơi buồn rầu, khẽ lắc đầu, nói tiếp:

“Ngươi chỉ biết một phần mà thôi. Nhưng không biết ngươi đã từng nghe nói rằng Thanh Dương tông ta thành lập đã được mấy ngàn năm, thậm chí còn tồn tại qua lần kiếp nạn trước. Mà một ngàn năm trước chúng ta danh chấn cửu châu, kể cả xếp tại Vân châu rộng lớn cũng xứng đáng đứng đầu. Còn một Việt quốc nho nhỏ thì chúng ta chưa bao giờ quan tâm đến.”

“Cái này…”

Phương Nguyên nghe thế thì giật mình. Ngàn năm trước uy phong như thế, bây giờ thì lại thành ra như thế này…

“Tổ tiên của nhà nào mà chẳng từng rực rỡ?”

Trưởng lão mặc áo xám cũng không để ý đến phản ứng của Phương Nguyên, chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết tại sao Thanh Dương tông lại xuống dốc?”

Phương Nguyên lắc đầu: “Đệ tử không biết.”

Trưởng lão mặc áo xám vỗ chiếc ngọc giản trong tay mình, thở dài: “Chính là vì nó!"

Sau đó, hắn tiếp tục nhìn Phương Nguyên, thần sắc ngưng trọng:

“Bây giờ bốn đạo truyền thừa của Thanh Dương tông mọi người đều biết. Nhưng hiếm người rõ rằng vốn dĩ tông ta không chỉ có bốn mà phải là năm đạo truyền thừa! Thanh Dương tông nhiều năm trước có thể xưng bá Vân châu, khiến thế gian cúi đầu chính là nhờ vào cái này: Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!”

Phương Nguyên nghe thế thì sững người: “Vậy bây giờ…”

Trưởng lão áo xám thở dài: “Đạo truyền thừa này bây giờ đã đứt gãy mất rồi!”

Hắn phủi phủi bụi trên quyển trục, nói:

“Mặc dù Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này cường đại nhưng cũng cực kì khó tu luyện. Pháp môn trong đó biến hóa khó lường, uy lực khủng khiếp. Mỗi đời Thanh Dương tông trước kia đều có một vị đệ tử chân truyền tu luyện môn công pháp này, sau đó đời đời truyền lại. Sau khi tìm được truyền nhân sẽ ngưng tụ tất cả Huyền Hoàng khí của bản thân thành một sợi để truyền cho đời sau. Sau đó, truyền miệng tâm pháp, giúp đỡ tu hành để đời sau thuận lợi tu hành.”

“Mà Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này truyền qua đời nay qua đời khác, cho đến một ngàn năm trước. Khi đó Thanh Dương tông gặp đại nạn, vị đệ tử chân truyền tu luyện công pháp này còn chưa kịp bồi dưỡng truyền nhân đã chết dưới tay kẻ địch. Từ đó, tông ta chỉ còn truyền lại pháp môn này nhưng chưa có ai luyện thành Huyền Hoàng khí…”

Nói đến chỗ này, trưởng lão áo xám tiếc hận vô cùng, tựa như rất tiếc nuối: “Không có Huyền Hoàng khí của đời trước truyền lại, không có khả năng tu luyện thành công môn công pháp này!”

Phương Nguyên nghe thế thì nhíu mày.

Trưởng lão áo xám nói rằng việc tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hoàn toàn dựa vào Huyền Hoàng khí mà tiền bối truyền lại. Nhưng mà người đầu tiên luyện thành cũng không có Huyền Hoàng khí của đời trước truyền lại mà vẫn tu luyện thành công đó thôi. Vì sao người đời sau lại không thể luyện thành?

“Trên lý luận là có thể!”

Trưởng lão áo xám nghe thế thì cười khổ:

“Thế nhưng đấy chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Sau khi truyền thừa bị đoạn tuyệt thì chúng ta đã lựa chọn rất nhiều đệ tử tu luyện môn công pháp này nhưng tất cả đều thất bại. Người đi được xa nhất là một vị đệ tử chân truyền ba trăm năm trước. Người này được toàn bộ trưởng lão của Thanh Dương tông hỗ trợ, dồn tài nguyên cho hắn tu luyện. Mà lúc đầu hắn tu luyện tiến triển rất nhanh nhưng về sau lúc sắp tu luyện đến tầng ba thì thất bại. Từ đó về sau chúng ta đều cảm thấy chán nản, cảm thấy không thể tái hiện được môn công pháp này trên đời nữa!”

“Thế gian sao lại có truyền thừa huyền ảo đến thế?”

Phương Nguyên nghe thế thì trầm tư rất lâu, chợt nghĩ ra một chuyện, ngẩng đầu lên hỏi:

“Trưởng lão nói cái này cho ta là vì…”

“Chắc ngươi cũng hiểu được…”

Trưởng lão áo xám thở dài, nhìn về phía Phương Nguyên, nói: “Từ sau khi ngươi nhập môn, dù là Vân sư huynh hay các vị chấp sự đều cho rằng thiên tư của ngươi rất hiếm thấy. Vì thế chúng ta hi vọng ngươi có thể thử tu luyện truyền thừa này một lần!”
Advertisement
';
Advertisement