Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Người dịch: Phúc

Biên: Xiao

“Ta nghe nói, vị tạp dịch kia được truyền cho một môn tâm pháp đã thất truyền của tiên môn có uy lực vô cùng lợi hại đấy!”

“Ta cũng có nghe qua. Mấy hôm trước ta còn thắc mắc, tại sao hắn mới lên Phi Vân sơn không đến một tháng đã xuống, còn tưởng phạm phải sai lầm gì bị mấy vị trưởng lão trục xuất, về sau mới nghe một vị đồng nhi bên cạnh chấp sự nói do thiên tư của hắn quá cao, được các trưởng lão coi trọng, truyền thụ cho hắn một môn huyền công vô cùng lợi hại, điểm lợi hại ở đây là một khi hắn tu luyện thành công, chỉ sợ tất cả đệ tử cùng giai bên trong tiên môn không người nào là đối thủ của hắn nữa, càng có nhiều ưu thế tranh đoạt vị trí chân truyền hơn!”

“Ngươi nói như vậy chắc gì đúng, nghe nói truyền thừa này tuy lợi hại, nhưng muốn tu luyện thành công thì vô cùng khó khăn...”

“Việc này thì dựa vào bản lãnh của hắn thôi!”

Sau khi Phương Nguyên xuống núi không bao lâu, chuyện hắn nhận được đạo truyền thừa thứ năm của Thanh Dương tông được đệ tử tiên môn âm thầm lưu truyền. Mấy vị đệ tử cũng không nắm rõ được sự tình, thời điểm bọn hắn nhập môn tương đối trễ, còn đạo truyền thừa này vốn thất truyền từ ngàn năm trước nên bọn hắn cũng chưa từng nghe qua, nên không biết Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tròn méo ra sao, chỉ biết được chút ít thông tin rằng truyền thừa này hết sức lợi hại, người bình thường không thể tu luyện được.

Nhưng mà điểm mấu chốt là thời gian dần trôi qua, một chút đặc quyền của Phương Nguyên dần lộ ra, càng khiến người khác cảm thấy hắn có chút bất phàm.

Bây giờ Phương Nguyên đã trở thành tâm điểm chú ý của đệ tử tiên môn. Mặc dù hắn chỉ ở trên Phi Vân sơn khoảng thời gian rất ngắn, nhưng khi xuống núi càng làm cho người khác hâm mộ. Đệ tử bình thường mỗi tháng chỉ nhận được một khối linh thạch, sau khi được truyền Thanh Dương Tứ Pháp mới từ từ tăng lên ba khối một tháng, đối với Phương Nguyên thì khác, nghe thiên hạ đồn đại mỗi tháng hắn nhận được tận năm khối linh thạch!

Mà trong tiên môn có quy củ, mỗi đệ tử trong tiên môn đều bị pháp lệnh ước thúc, nhưng mà Phương Nguyên lại được trưởng lão và mấy vị chấp sự ưu ái, tất cả quy củ đều không tính trên người hắn. Người khác cần phải làm nhiệm vụ, hắn không cần phải nhận, một số bí pháp tiên môn người khác mượn không được, chỉ cần hắn muốn học cũng có thể đi mượn, không cần bẩm báo cho chấp sự.

Tất cả quyền lợi này đều khiến chúng đệ tử hâm mộ đỏ mắt.

Phương Nguyên rất hài lòng đối với cuộc sống của mình bây giờ, vô cùng hưởng thụ!

Giống như lời Truyền Pháp trưởng lão nói, tiên môn sẽ dành điều kiện tốt nhất cho mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cho nên ưu ái cho mình rất nhiều thứ, ngoại trừ đãi ngộ thông thường còn có rất nhiều đặc quyền, mỗi tháng năm khối linh thạch chỉ là một loại trong đó, nhằm bảo đảm mình có thể có tài nguyên tu hành sung túc, không cần phải tốn công đi làm nhiệm vụ, kiếm tài nguyên. Mà Tàng Kinh điện mở ra hoàn toàn cho mình lựa chọn, làm cho hắn có thể thoải mái lựa chọn pháp môn, khiến hắn vô cùng hài lòng!

Hiện tại, cuộc sống của hắn vô cùng tiêu dao nhàn rỗi.

Mỗi ngày ngoại trừ tu hành, không thì luyện kiếm, tu luyện pháp thuật, thời gian còn lại khổ đọc kinh quyển, gom tất cả điển tịch, bí quyển hắn cảm thấy hứng thú xem qua một lần. Nếu có gì không hiểu liền đi tìm mấy vị chấp sự trên Tiểu Trúc phong. Những chấp sự kia cũng rất hào phóng, tận tâm giảng giải cho hắn, mãi cho đến khi hắn hiểu rõ tất cả thì mới thôi.

Những vị chấp sự này, ngay cả là Vân trưởng lão đều vô cùng quan tâm tới tu vi của hắn, thường xuyên gọi hắn lên hỏi thăm tiến độ tu luyện của hắn, rồi hỏi việc tu luyện có thắc mắc gì không, có thiếu hụt tài nguyên hay không. Mỗi lần được gọi Phương Nguyên đều ngoan ngoãn nói thật, mấy vị trưởng lão này thấy tiến cảnh của hắn quá chậm đều cảm thấy có chút thất vọng, nhưng cũng không trách móc hắn làm gì, ngược lại còn nhẹ nhàng trấn an, bảo hắn không cần sốt ruột.

Phương Nguyên cũng hiểu mấy vị trưởng lão này đang nghĩ gì, hắn sử dụng Thiên Diễn chi thuật thôi diễn ra phương pháp tu luyện của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, không thể tuỳ tiện nói cho người khác biết. Nếu nói ra thì hắn làm sao mà giải thích được những thứ này, mà mấy vị chấp sự và các trưởng lão lại không biết suy nghĩ của hắn, phán đoán tiến cảnh của hắn chỉ đành dựa vào tiến cảnh của vị thiên kiêu 300 năm trước.

Nhưng phương pháp tu luyện của hai người lại hoàn toàn khác nhau, cách tu luyện của vị thiên kiêu kia về tiến cảnh lúc đầu tăng tiến quá nhanh, về sau tu luyện thì lại vô cùng gian nan, thậm chí đi vào tuyệt lộ, còn Phương Nguyên thì lúc đầu tu luyện tiến cảnh tuy chậm chạp, nhưng căn cơ vững chắc. Nếu chỉ so sánh khoảng thời gian đầu tiên để so sánh tiến cảnh của hai người thì khó tránh khỏi việc tiến cảnh của Phương Nguyên vô cùng chậm, vì vậy mấy vị trưởng lão cảm thấy sốt ruột cũng không có gì là lạ...

Đương nhiên, mặc dù trong lòng bọn họ sốt ruột, nhưng cũng không trực tiếp làm gì cả. Dù sao đối với Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thì bọn hắn cũng chẳng giúp được cái gì, nếu giúp không được gì thì đương nhiên cũng không dám xen vào lung tung để tránh ảnh hưởng tới việc tu hành của Phương Nguyên, khéo quá thành vụng.

“Kỳ sư huynh, tên kia lúc trước làm nhục ta như vậy, lại còn đắc ý nữa, ngươi sẽ không giúp ta sao?”

Phương Nguyên tiêu dao tự tại ở trong tiên môn cũng làm cho một số người bất mãn, giống như Ngô Thanh.

Mỗi lần nàng nhìn thấy Phương Nguyên, đều hận nghiến răng, thế nhưng nàng cũng biết Phương Nguyên bây giờ được nhiều người chú ý, không dám trực tiếp tìm hắn gây sự, trong lòng nhịn không được bèn làm nũng với Kỳ Khiếu Phong, hai mắt đẫm lệ, uốn éo vài vòng, ngay cả hốc mắt cũng đã sưng đỏ.
Advertisement
';
Advertisement