Cám Dỗ Khó Cưỡng - Lệ Thước Mộng (FULL)

Chương 1: Về nước

Giữa sân bay đông đúc, dòng người vội vã đi qua, một cô gái với dáng vẻ yêu kiều thu hút bước ra từ cổng quốc tế. Từ đằng xa, Lệ Thước Mộng đã nhìn thấy Mộc Khê đang vẫy tay với mình. Đôi môi màu đỏ rượu bất giác nở nụ cười, cô nhanh chóng đẩy hành lý của mình về hướng người kia.

“Oa... Mộng à, mình nhớ cậu muốn chết.” – Thước Mộng vừa bước tới gần đã bị cô nàng nhào đến ôm chầm lấy, siết chặt rồi lắc qua lắc lại như một con gấu bông.

“Này, này mấy năm rồi mới được gặp lại nhau mà cậu định bóp chết tớ đấy à?” – Người con gái vừa khó thở vừa buồn cười đánh nhẹ vào vai bạn mình la làng.

Mộc Khê cười khúc khích, ôm cô thêm vài giây rồi mới chịu buông tay, bất chợt đặt ánh mắt lên người đối diện quét một lượt từ trên xuống dưới. Cô nàng treo trên mặt một biểu cảm đầy bi tráng mà nhíu mày – “Mộng, mấy năm trôi qua cậu ăn cái gì mà càng ngày càng đẹp ra vậy hả? Không bù cho tớ, càng lúc càng tiều tùy.”

Cô nghe vậy mới nhấn ngón tay vào ấn đường giữa trán của bạn mình, cao giọng bảo – “Cậu đó, suốt ngày bị mấy chuyện tình cảm dày vò đau khổ thì tiều tụy là đúng rồi. Cách giữ gìn nhan sắc tốt nhất của phụ nữ chính là độc thân suốt kiếp, không yêu đương, không sầu não vì ai hết.”

Lệ Thước Mộng và Mộc Khê là bạn bè thân thiết từ hồi học cao trung. Từ hồi ấy, cô nàng đã tiết lộ với cô rằng bản thân đang để mắt tới một người lớn hơn mình năm tuổi. Nghe nói người đó rất ưu tú rất đẹp trai nhưng tính cách lại rất lãnh đạm, quan trọng hơn hết người ấy không có tình ý gì với Mộc Khê nhưng cô nàng vẫn kiên trì trồng cây si suốt bao nhiêu năm trời. Cuối cùng bây giờ cũng đã có thể toại lòng, được kết hôn cùng với người mình yêu. Đó cũng là lý do Thước Mộng về nước ngày hôm nay, để dự hôn lễ sắp tới của bạn thân.

Mộc Khê kéo tay cô xuống, vếnh miệng phản bác – “Không sao. Như bây giờ tớ cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Vì tình yêu đánh đổi chút nhan sắc thì có là gì.”

“Thế ai là người nửa năm trước đã tuyên bố sẽ quên Chung Bách Dĩnh, không yêu đơn phương mù quáng nữa vậy ta?” – Thước Mộng bâng quơ nhắc lại.

Người bên cạnh cô ngay lập tức xấu hổ, vội sửa miệng – “Thì tớ đâu yêu đơn phương nữa đâu, là Bách Dĩnh theo đuổi ngược lại tớ mà.”

“Cậu đó, sau bao nhiêu chuyện vẫn tha thứ cho người ta, đúng là dễ mềm lòng.” – Cô bất giác cảm thán lắc đầu.

“Thôi được rồi đứng nói nữa mà, chúng ta đi ăn thôi, chắc cậu cũng cảm thấy đói bụng rồi phải không?” – Mộc Khê muốn đánh trống lảng, chuyển sang vấn đề ăn uống.

Thước Mộng còn chưa kịp trả lời đã bị cô nàng lôi đi rời khỏi sân bay.

 

Hai người đến một nhà hàng cao cấp mà Mộc Khê đã đặt chỗ trước. Sau khi gọi mấy món ăn mình yêu thích, Thước Mộng mới tò mò hỏi người đối diện – “Khi nào thì mình mới được đi thử váy phù dâu đây?”

“Là vào sáng thứ bảy đấy. Mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu.” – Cô nàng phấn chấn trả lời.

“Còn quý ông chồng tương lai của cậu khi nào mình mới được diện kiến đây?” – Thước Mộng nghe danh hắn từ lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa được gặp mặt trực tiếp lần nào. Nghĩ lại thì hắn cũng không phải loại người muốn là có thể gặp.

Người đàn ông ấy tên là Chung Bách Dĩnh, tài phiệt đời thứ ba điều hành tập đoàn LYL, vừa bước vào danh sách tỷ phú độc thân hoàng kim của Đại An. Tuy chưa từng gặp mặt nhưng thông qua lời kể của bạn mình, Thước Mộng đã mường tượng ra được trước kia hắn là kẻ phong lưu đa tình thế nào. Chung Bách Dĩnh từng có một khoảng thời gian huy hoàng với mấy chục cô tình nhân thi nhau hầu hạ mỗi đêm cho hắn. Người đàn ông kia còn từng tuyên bố thẳng thừng không thích yêu đương chỉ muốn giải quyết nhu cầu sinh lý. Chỉ cần đàn bà đẹp hắn đều không từ chối. Bởi vì hắn đa tình như thế nên Mộc Khê đã đau khổ rất nhiều. Hai người họ quen biết từ khi còn trẻ bởi mối quan hệ thân thiết của hai gia đình.

Mãi sau này khi đã gặp đả kích quá nhiều, cô nàng mới chịu buông xuôi, chấp nhận rời xa hắn. Nhưng ngay lúc ấy, Chung Bách Dĩnh lại đột ngột quay ngắt 180 độ, đuổi theo tán tỉnh bạn cô như một kẻ thâm tình, kiên trì chờ đợi ân hận đủ kiểu. Có vẻ rất thật lòng. Cuối cùng sau nửa năm Mộc Khê cũng không thể cưỡng lại nổi sức quyến rũ của người đàn ông đó mà đã mềm lòng tha thứ, quay lại yêu đương với hắn.

 

Thước Mộng đã không dưới năm lần khuyên bạn mình từ bỏ nhưng cô nàng nặng tình đến mức cô cũng phải đầu hàng.

“Ngày mai được không? Tối mai cậu đến nhà tớ dùng cơm đi, tớ sẽ bảo Bách Dĩnh về nhà sớm ra mắt cậu.” – Mộc Khê vui vẻ đáp.

“Được, mình rất mong chờ đấy.”

“Mà cậu định ở đây chơi bao lâu? Hết đám cưới của tớ thôi à?” – Đến lượt cô nàng hiếu kỳ hỏi.

“Không, tớ giao việc lại cho quản lý rồi, định nghỉ ngơi một thời gian nên sẽ ở lại đây chơi lâu một chút, chắc tầm một tháng.” – Lệ Thước Mộng qua Mỹ định cư với mẹ từ năm mười bảy tuổi đến tận bây giờ đã hơn mười năm. Hiện tại cô đang làm người mẫu chụp ảnh quảng cáo cho các nhãn hành thời trang nhỏ lẻ và kinh doanh hộp đêm ở thành phố NewYork. Cuộc sống khá là thoải mái.

“Vậy thì tốt quá rồi, đợi sau khi tuần trăng mật trở về, hai chúng ta sẽ có thời gian đi chơi cùng nhau nhiều hơn.” – Người đối diện hào hứng phản ứng.

Một lát sau, Mộc Khê bỗng dưng suy nghĩ đến vấn đề gì đó, ánh mắt có phần băn khoăn – “Thật ra thì, Thước Mộng, mình có một chuyện muốn nhờ cậu giúp...”

 

Advertisement
';
Advertisement