“Chào mừng cậu chủ trở về.” – Quản gia là người duy nhất lên tiếng.
Mộc Khê vội vàng bước đến chỗ bạn trai mình, vẻ mặt dịu dàng hỏi – “Anh về rồi à? Có mệt lắm không?”
Người đàn ông theo thói quen kéo cô nàng vào lòng, nghiêng mặt hôn lên má Mộc Khê một cái – “Vừa nhìn thấy em là anh không còn mệt nữa rồi.”
Nghe thấy lời ngọt ngào được thốt ra khỏi miệng hắn, Mộc Khê có chút xấu hổ đánh nhẹ vào ngực người đàn ông – “Anh đó, cái miệng bôi mỡ dạo này thật trơn tru. Mau buông em ra đi, bạn em đang nhìn kìa.”
Chung Bách Dĩnh chợt nhớ ra hôm qua cô đã nói với mình hôm nay sẽ mời người bạn thân đến ăn tối, muốn giới thiệu cho hai người gặp mặt. Hắn cũng nghĩ nên ra mắt bạn bè của vợ sắp cưới.
Mộc Khê rời khỏi vòng tay của hắn, quay đầu đi tới chỗ cô giới thiệu – “Dĩnh, đây là bạn thân của em từ bên Mỹ mới về tên là Lệ Thước Mộng. Người mà em hay nhắc đến với anh ấy.”
Hắn dời tầm mắt sang người phụ nữ đứng bên cạnh bạn gái mình, đôi mắt sâu như hồ nước thoáng chốc có cánh hoa rơi xuống gây xao động. Người phụ nữ đứng đối diện Chung Bách Dĩnh xinh đẹp yêu mị như một yêu tinh, vóc dáng quyến rũ bốc lửa với chiếc váy ôm sát thân thể. Cô không trang điểm đậm nhưng từng đường nét trên gương mặt vẫn sắc sảo đặc biệt. Hắn từng gặp qua rất nhiều loại đàn bà đẹp nhưng nhan sắc của Lệ Thước Mộng thực sự khá hiếm có.
Lệ Thước Mộng thấy người đàn ông anh tuấn phi phàm kia chỉ nhìn lướt qua mình vài giây rồi trầm tĩnh gật đầu chào.
“Tôi đã nghe Mộc Khê nhắc nhiều về cô.”
“Tôi cũng vậy. Tôi cũng đã rất tò mò muốn biết ai là người có thể nắm giữ trái tim của bạn tôi lâu như thế.” – Người phụ nữ mỉm cười tiêu chuẩn đáp.
Đợi sau khi cô lên tiếng chào hỏi lại xong hắn liền nhìn qua Mộc Khê nói – “Chắc hai người bọn em đợi anh lâu lắm rồi phải không? Bây giờ chúng ta vào phòng ăn tối thôi.”
Thước Mộng thấy hắn chỉ nhìn mình có vài giây rồi di dời mắt ngay lập tức. Hiếm khi có người đàn ông nào không bị cô thu hút ánh nhìn lâu như vậy, cảm giác người đàn ông này thật có định lực. Trong lòng vì vậy mà bất giác dâng lên cỗ cảm xúc ngứa ngáy khiêu khích.
“Vâng ạ. Đi thôi, Thước Mộng.” – Mộc Khê nhanh chóng nắm tay cô kéo vào phòng ăn.
Trong phòng ăn rộng lớn, Lệ Thước Mộng ngồi đối diện với đôi vợ chồng sắp cưới. Người hầu thi nhau dọn lên những món ăn sơn hào hải vị đo đích thân một đầu bếp nhà hàng cao cấp nấu. Quản gia cũng bước đến rót rượu vang vào ly cho ba người. Xong rồi, tất cả mọi người mới lui ra.
Cô chủ động nâng ly rượu vang đỏ lên mở lời – “Nào chúng ta nâng ly đi. Ly rượu này mình muốn chúc mừng Mộc Khê vì cuối cùng cậu cũng đã chuẩn bị lên xe hoa.”
Cô lại bất giác nhìn qua người đàn ông cười nói tiếp – “Tôi cũng muốn chúc mừng Chung tổng vì sắp lấy được một người con gái tuyệt vời như Mộc Khê.”
Khóe môi mỏng khẽ nhếch theo một góc độ nhưng không cười - “Cám ơn cô.” rồi nâng ly rượu lên cùng với Mộc Khê cạn ly với người phụ nữ.
Ba người vừa cầm dao nĩa lên chưa được bao lâu thì Mộc Khê đột nhiên có điện thoại phải đi ra ngoài nghe máy. Trong phòng ăn chỉ còn lại mình cô và Chung Bạch Dĩnh. Thước Mộng thầm nghĩ đây là thời cơ tốt để thử lòng người đàn ông kia. Dù sao cô vẫn khá ngại làm vụ này trước mặt bạn thân của mình.
Người phụ nữ bắt đầu lân la hỏi chuyện – “Tôi nghe Mộc Khê kể Chung tổng có sở thích đi săn thú trong rừng phải không?”
“Phải.” – Hắn hờ hững đáp, từ tốn cắt miếng thịt bò còn tái hồng trên dĩa.
“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.” – Lệ Thước Mộng cao giọng nói.
“Cô cũng biết dùng súng?” – Người đàn ông ngẩng đôi mắt sâu thẳm của mình lên. Không nghĩ đến người phụ nữ có dáng vẻ yêu kiều trước mắt cũng thích thú vui hoang dã này.
Đôi môi đỏ rượu phì cười, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi mới trả lời – “Tôi là một thợ săn cừ khôi đấy.”
“Bất kỳ con thú hoang nào đã được tôi cho vào tầm ngắm thì sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu.” – Âm giọng của Thước Mộng đột nhiên được kéo dài ở cuối câu.
Ở bên dưới gầm bàn, bàn chân trắng nõn âm thầm cởi bỏ chiếc giày cao gót, giơ qua mớn trớn vào ống quần tây của người đàn ông đối diện. Cô vẫn luôn quan sát thái độ của hắn, trên khuôn mặt lãnh đạm của Chung Bách Dĩnh, một chút biến động cũng không có. Không phản ứng cũng chẳng rút chân lại. Giống như không có bất kỳ cảm giác nào. Hắn chỉ thong dong ghim miếng thịt bỏ vào miệng mình nhai nuốt rồi đáp.
“Tôi nghĩ Lệ tiểu thư đã quá tự tin vào khả năng của mình rồi.”
Thước Mộng không nhìn ra được suy nghĩ của hắn, lại bị câu nói của người đàn ông khiêu chiến nên muốn thăm dò tiếp. Cô khẽ đứng dậy, chống tay lên bàn cúi người chồm tới chỗ hắn. Vì cúi xuống nên cổ áo lụa trễ sâu, đôi gò bồng đào căng tròn cứ thế lấp ló trước mắt người đàn ông.
“Vậy sao? Hay là lúc nào đó chúng ta thi săn thú rừng với nhau đi. Xem ai săn được nhiều hơn. Tôi cũng rất muốn thưởng thức khả năng thiện xạ của Chung tổng đấy.”