Nam cảnh sát chỉ có thể vờ như không nghe thấy lời của Long Thiên, tiếp tục hỏi: “Vậy trước khi tới đây, anh đã làm việc gì, dù gì cũng phải có lấy một công việc chứ?”
Long Thiên ôm ngực, chuyển tầm mắt về phía tâm gương hai chiều, dường như nhìn thẳng về phía Tô Mạt đang đứng sau tấm kính, nói: “Tôi nói nghe này anh cảnh sát, anh vừa phải hỏi vừa phải nghe, không phải phiền phức lắm sao, cứ để người ở trong đó trực tiếp ra thẩm vấn tôi là được rồi”.
Cả hai vị cảnh sát ngồi trước mặt Long Thiên quay ra nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào, bởi đối phương đã biết bọn họ chỉ là con rối nhận lệnh thẩm vấn từ người khác mà thôi.
“Được rồi, hai người không phải đối thủ của anh ta, hai người đi ra đi, tôi sẽ vào”, Tô Mạt đứng dậy và đi ra khỏi căn phòng.
Ở phía bên kia hai vị cảnh sát có chút gượng gạo, đang định tìm lý do rời đi, nhưng Long Thiên dùng giọng kích đểu hỏi: “Đúng rồi, hai vị cảnh sát, khi vừa bắt đầu thẩm vấn, tôi thường dùng tay trái ôm mặt, không biết hai vị có đọc được ra một thứ cảm xúc và tâm thái nào của tôi hay không?”
Hai người quanh co một hồi, Long Thiên thở dài một tiếng, nói: “Thôi bỏ đi, tiếp tục nào”.
Hai người nước mắt vòng quanh, đây là bị người ta coi thường sao, ức hiếp người quá đáng mà!
Bọn họ khó chịu đi ra khỏi phòng thẩm vấn, thay vào đó là một người phụ nữ ít nhất cũng phải được 90 điểm trong mắt Long Thiên. Tô Mạt thoải mái ngồi trước mặt Long Thiên, cô ta không có vẻ xấu hổ khi bị vạch trần, mà ngược lại vẫn giữ thái độ tự tin, cười tươi để lộ hàm răng trắng xinh, nói: “Thật ngại quá, anh Long, tôi bận cả một ngày, còn chưa kịp ăn cơm trưa, cho nên mới phải nhờ hai vị đồng nghiệp tới giúp, nhưng hình như anh gặp khó khăn trong việc trả lời, tại sao anh luôn trả lời không đúng trọng tâm vậy?”
Long Thiên nhìn Tô Mạt một lượt từ trên xuống dưới, anh cũng để ý tới tấm thẻ đeo trước ngực bộ cảnh phục đang chực bung cúc của cô ta, khẽ cười nói: “Khoa tâm lý tội phạm, hay là người thích lo chuyện bao đồng, lẽ nào ngay cả vụ án của tổ trọng án cũng định nhảy vào làm sao, chắc là cô bị nhiều người ghét lắm nhỉ!”
Tô Mạt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Không sai, tôi là người dễ khiến người khác ghét mình, nhưng mọi người đều vì công việc, cùng là đồng nghiệp giúp đỡ nhau một chút, không giống với tội phạm các anh, xảy ra chuyện mệnh ai nấy lo. Đơn giản thôi, nếu ai đó sẵn sàng hợp tác và nhận tội, coi như thiên hạ thái bình, mọi người cùng hoàn thành công việc”.
“Ha ha, cô không bị sao đấy chứ? Cô nghĩ đứng cách một tấm kính, dùng tai nghe, tuỳ tiện hỏi tôi vài câu hỏi, coi như đã phá được án sao, này, cô nghiêm túc một chút có được không? Cô có nghĩ tới thanh danh, hình tượng cũng như cách phá án cận trọng của phía cảnh sát các cô không?”, Long Thiên cười nói.
Tô Mạt gật đầu nói: “Nếu như người nộp thuế đã đâm đơn kiện, thì tôi cũng phải tích cực một chút, tôi sẽ cho người mang thêm giấy ghi khẩu cung vào, xem anh Long lúc nào chịu hợp tác”.
“Tại sao cô lại cho rằng tôi là tội phạm?”, Long Thiên hỏi ngược lại.
“Đơn giản thôi, anh là người phát hiện ra kíp nổ, theo tâm lý học tội phạm, thông thường người đầu tiên phát hiện ra hung khí rất có khả năng chính là hung thủ”, Tô Mạt lạnh lùng cười một tiếng, dường như đã nhìn thấu chân tướng vụ việc, nói: “Dựa theo điều tra của phía chúng tôi, chiếc xe GTR chỉ mới được cô Vương dùng để đi tới chỗ làm vào ngày hôm trước, chứng tỏ kíp nổ không được gắn vào ngày hôm đó, nhưng tại sao hôm qua anh vừa tới thành phố Long, mà hôm nay lại phát hiện ra kíp nổ trên xe. Căn cứ vào lời khai của cô Vương, cả ngày hôm qua anh đều ở trong nhà cô ấy, cũng có nghĩa anh ở gần địa điểm gây án nhất, không nghi ngờ anh thì còn nghi ngờ ai?”
Long Thiên há hốc miệng, tuy nói phá án cần chút tưởng tượng, nhưng cách nói này lại quá phi lý rồi.
Long Thiên đau khổ cười, nói: “Mấy thứ này đều là do cô đoán mò hả, thêm nữa tôi mưu hại chính vợ mình thì được lợi gì cơ chứ?”
Tô Mạt lại lần nữa phát huy trí tưởng tượng của mình, nói: “Nhà họ Vương có hai cô con gái, giết hại Vương Lệ Trân và em gái cô ấy, thì anh có thể nhận được một khoản di sản”.
Long Thiên dở khóc dở cười, nói: “Theo như lời cô nói, nếu tôi đã muốn giết cô ấy, thì tại sao lại phải nói ra chuyện kíp nổ kia làm gì, làm vậy không phải đi ngược lại với kế hoạch ban đầu của tôi sao?”
“Ai biết được, có thể anh muốn nhân cơ hội này để lấy được thiện cảm của cô Vương, diễn một vở kịch cho cô ấy xem, bằng không tại sao anh vừa ngồi lên chiếc xe GTR liền biết trong xe có bom, hơn nữa loại kíp nổ này không dễ bị phát hiện, nếu như anh có thể tìm ra, thì ngoại trừ việc anh là người biết trên xe có bom ra, thì không còn cách giải thích nào khác!”
“Chị gái à, cảnh sát là nghề tay trái của chị hả? Còn nghề chính của chị là biên kịch đúng không?”
“Cảnh sát không thể là nghề phụ”.
“Vậy thì khả năng bịa chuyện của cô từ đâu mà có vậy?”
“Còn không chịu thừa nhận sao?”, Tô Mạt lạnh lùng cười, nói: “Anh Long, tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn nói ra sự thật, bằng không đợi tới khi Tiêu Ngọc Phong tới, coi như xui cho anh rồi đấy”.
“Đã là thời đại nào rồi, lại còn dùng trò bức cung nhận tội?”, Long Thiên híp mắt nói.
Tô Mạt không phủ nhận, chỉ liếc nhìn camera, chiếc camera liền di chuyển sang một góc khác, Long Thiên vui vẻ nói: “Cô đánh không lại tôi đâu, đừng tự rước khổ vào người như thế”.