Cục diện này không thể nói là đang giương cung bạt kiếm, nhưng tính ra vẫn là một trận đấu khẩu. Một lớn một nhỏ đang dùng thứ ngôn ngữ gì đó mà người ngoài không thể nào hiểu được để nói chuyện với nhau. Người phụ nữ tên là Hoàng Phương Phi và trưởng bộ phận sản xuất Lâm Bằng đương nhiên là là không hiểu những gì họ đang nói. Mặc dù trình độ tiếng Anh của hai người khá tốt, nhưng lại chẳng biết tí gì tiếng Đức và tiếng Pháp cả. Đã vậy ba ngôn ngữ này lại còn trộn lẫn với nhau thì chỉ còn cách đoán mò. Nhưng mà dù nghe không hiểu nội dung cuộc trò chuyện này, nhưng ít nhất thì từ biểu hiện tự tin kia của Long Thiên có thể thấy có lẽ anh đã chèn ép được độ tồn tại của người có biệt hiệu là Hồng sát thủ này.
Trưởng bộ phận nhân sự Liêu Hồng chính là nhân viên kỳ cựu của công ty, ông ta đã sát cánh cùng với Chủ tịch tập đoàn Vương Thị - Vương Chấn Đào giành lấy thiên hạ, trong nội bộ tập đoàn thì ông ta có quyền biểu quyết bất cứ việc gì. Nhân vật tai to mặt lớn thế này, đừng nói là đến phỏng vấn Long Thiên, ngay cả con ông cháu cha tài năng như Lâm Bằng và Hoàng Phương Phi cũng không dám tùy tiện đắc tội, khi gặp mặt bọn họ còn phải gọi một tiếng “Ông Liêu”, mà ngữ điệu lại còn phải khiêm tốn nữa, nào có dám dùng giọng điệu tranh luận như người thanh niên đứng trước mặt này chứ.
Lâm Bằng thầm thở dài, đúng là nghé con không sợ cọp. Nếu đắc tội với Liêu Hồng thì dù biểu hiện có ưu tú thế nào cũng chẳng được gì, có thể trúng tuyển hay không còn phải dựa vào câu nói của Liêu Hồng. Thanh niên hiện giờ là thế đấy, ỷ vào việc bản thân có tí thông minh thì cho rằng mình có thể không coi ai ra gì, không biết rằng cái kiểu thông minh vặt thế này chỉ nhận lại cái tát phũ phàng của hiện thực thôi.
Người Hoa Hạ xem trọng đạo Trung Dung, thể loại hung hăng thích thể hiện thế này thì đi đến đâu cũng sẽ không được hoan nghênh, trái lại còn có thể chết rất thảm. Mặc dù Lâm Bằng rất kinh ngạc khi người thanh niên trước mặt này dám quyết đoán khiêu chiến với hiện thực, nhưng Lâm Bằng lại không xem trọng. Hắn ta đã gặp được không ít người không thấy quan tài không đổ lệ. Cuối cùng khi bản thân máu me khắp người mới chịu ngoan ngoãn, học cách cụp đuôi lại để đối xử với người khác. Đương nhiên người trước mặt này không phải là một ngoại lệ.
Lâm Bằng yên lặng đứng xem, hắn ta nghĩ cách lát nữa phải nịnh nọt thế nào, chỉ cần có thể khiến cho Liêu Hồng vui vẻ là được.
Cô nàng Hoàng Phương Phi thì có một cái nhìn khác. Có lẽ những người phỏng vấn trước đó đều quy củ quá mức, bây giờ bất ngờ xuất hiện một cái gai nhọn cũng khá thú vị. Đương nhiên quan trọng nhất chính là người thanh niên dám khiêu chiến với Liêu Hồng này quả thật là có chút bản lĩnh. Trình độ tiếng Anh cấp tám không khó, dù sao thì ngay từ tiểu học đã bắt đầu học tiếng anh như một môn chính. Chỉ cần cố gắng một chút thì không cần thiên phú cũng có thể nói lưu loát được tiếng Anh, nhưng còn tiếng Đức và tiếng Pháp thì hơi biến thái một chút. Trừ khi sự cố chấp với hai loại ngôn ngữ này đạt đến trình độ nhất định, nếu không thì sẽ có rất ít người lãng phí sức lực của mình vào mấy chuyện vô bổ này.
Người thanh niên trước mặt nhiều nhất cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, mà Hoàng Phương Phi có quen biết không ít những người ở tầm tuổi này. Rất nhiều người cũng có thể thông thạo được ba ngoại ngữ này, nhưng bọn họ lại không có bản lĩnh khiêu chiến với Liêu Hồng. Không ai tưởng tượng được người thanh niên trước mặt này lại thật sự có năng lực hơn hẳn người thường như vậy. Theo cô ta nghĩ, nếu như Liêu Hồng thật sự kiên quyết không chọn người này, thì cô ta sẽ liều mình đắc tội với Liêu Hồng để tuyển tên nhóc này vào phòng kinh doanh. Không vì lí do gì cả, chỉ vì người này dám khiến cho Hồng sát thủ kinh ngạc thôi.
Một buổi phỏng vấn không hiểu sao lại biến thành một buổi tranh luận, càng không hiểu sao Long Thiên lại biến thành người dẫn dắt. Mới đầu là hai người đối đáp, sức lực ngang nhau, nhưng dần dần biến thành một mình Long Thiên nói, còn Liêu Hồng thì im lặng lắng nghe. Điều kỳ lạ là Hồng sát thủ nổi tiếng không dễ nói chuyện, vậy mà ông ta lại không ra lệnh đuổi người. Thậm chí Hoàng Phương Phi còn đưa cho Long Thiên một cốc cà phê. Long Thiên đứng dậy nhận lấy sau đó uống một ngụm rồi tiếp tục nói, rất ra dáng quyết tâm nói chuyện một mất một còn ông lão này!
Lâm Bằng thấy Long Thiên có chút quá đáng, hắn ta định mở miệng nhắc nhở Long Thiên nên im lặng, nhưng mà mới ho lên một tiếng thì Liêu Hồng đã trừng mắt liếc hắn ta một cái, rõ ràng là bất mãn với chuyện Lâm Bằng quấy rầy lời nói của Long Thiên. Lâm Bằng thấy hơi mơ hồ, chẳng lẽ thật sự tính để cho tên nhóc này gân đầu gân cổ lên diễn kịch hả?
Mười phút sau, cuối cùng Long Thiên cũng ngừng lại bài diễn thuyết tích hợp ba ngôn ngữ, anh nói xong thì ngữ điệu của Liêu Hồng có chút kích động: “Long Thiên, kết thúc phỏng vấn, chờ nửa tiếng nữa sẽ có thông báo".
Thế là cuộc phỏng vấn hai mươi phút tuyệt vời hiếm thấy này đã kết thúc ở đây. Vì sao lại nói là tuyệt vời hiếm thấy, đơn giản là vì người đến phỏng vấn còn nói nhiều hơn cả người phỏng vấn. Con nghé con này cũng được đấy, phỏng vấn hai mươi phút thì hai phần ba thời gian là anh nói chuyện, còn người khác thì lắng nghe. Làm ra vẻ giống như đây là địa bàn của mình vậy.
Long Thiên đứng dậy, anh không quên mất lễ nghi cần có, thế nên đã khom người chào ba người rồi rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp chỉ còn lại ba người Liêu Hồng, bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh. Lâm Bằng bị Hồng sát thủ trừng mắt nên không dám biểu hiện gì, còn Hoàng Phương Phi thì hỏi: “Ông Liêu, cũng chỉ có ông mới nghe hiểu được mấy ngôn ngữ kia, có thể nói cho chúng tôi biết những gì hai người nói không?”
Liêu Hồng nhấp một ngụm cà phê trên bàn, giọng điệu bình tĩnh: “Mới đầu tôi chỉ hỏi mấy vấn đề về chuyện tài nguyên nhân lực thôi, cậu ta trả lời không có gì lạ cả, đều có ở trên sách vở hết. Sau đó tôi nghĩ tên nhóc này cũng quá là kiêu ngạo rồi, nên tôi muốn dập tắt khí thế của cậu ta, thế là mới hỏi một chút vấn đề chuyên nghiệp không có trên sách vở. Tôi cũng không hy vọng xa vời là cậu ta có thể đưa ra được cái nhìn gì đó, nhưng mà cậu ta lại nói được. Hơn nữa chỉ là thuận miệng nói ra mấy câu thôi cũng có thể viết luôn thành một bài luận văn. Quan trọng nhất là cậu ta có thể phối hợp nhuần nhuyễn cả ba ngôn ngữ, có lẽ là không dừng lại một giây nào. Điều này có thể chứng minh cái gì, chứng minh ngay từ đầu cậu ta không phải học thuộc lòng hết rồi đến đây, mà là phát huy ngay lúc đó. Liêu Hồng tôi đây gặp qua không ít thiên tài rồi, nhưng chưa từng thấy ai biến thái thế này!”
Lâm Bằng không thể tin nói: “Tên nhóc này từ đâu chui ra vậy?”
“Không biết, nhưng đây tuyệt đối là một nhân tài”, Hoàng Phương Phi nói: “Ông Liêu, bộ phận nhân sự của ông có muốn người này hay không, nếu không muốn thì đưa cho bộ phận kinh doanh của chúng tôi đi. Tôi rất cần những nhân tài có bản lĩnh lại cẩn thận thế này".