Hành động bất ngờ này khiến cho bầu không khí tưởng đã hòa hoãn lại trở nên căng thẳng, ai cũng không ngờ rằng Điền Hải lại đột ngột dùng tới súng, lại còn dám chĩa vào đầu Long Thiên.
Phạm Thái Nhàn đang định nghĩ cách đỡ lời, không nên làm lớn chuyện, thì Long Thiên lại bước thêm một bước dí đầu vào gần chiếc súng hơn, nói: “Anh biết kết cục của người từng dí súng vào đầu tôi là như thế nào không?”
“Không biết, cũng không cần biết”, Điền Hải bình thản đáp lời, ai cũng không dám chắc gã ta có dám bóp cò hay không, cứ cho là Long Thiên tài giỏi đi nữa, thì nổ súng với cự ly gần như thế này, chắc chắc đủ tiễn anh chầu trời.
Long Thiên không hề dừng động tác của mình lại, thuận tay xách hai va ly lên, sau đó đảo mắt qua Điền Hải một cái, hoàn toàn không coi khẩu súng trong tay gã ra gì: “Cảm ơn”.
Điền Hải lạnh lùng nói: “Anh cũng quá ngông cuồng rồi đấy”.
“Không phải là quá ngông cuồng, nếu tôi có xe Maybach để lái, ở biệt thự, tài sản hơn trăm triệu, nuôi mấy cô tình nhân cùng lúc, thì tôi đã không coi nhẹ mạng sống như này, muốn lấy được cái gì thì phải chịu hy sinh thôi”, Long Thiên thản nhiên nói một câu, sau đó chỉ tay vào Chu Hòa Phong, nói: “Đưa hợp đồng cho anh ta, chúng ta đi”.
Chu Hòa Phong thấy Long Thiên vẫn tràn đầy khí thế như trước thì cũng cảm thấy can đảm hơn, anh ta nhanh chóng lấy hợp đồng ra đưa cho Điền Hải.
Điền Hải nhận lấy hợp đồng, nhếch môi cười: “Để lại tên đi”.
“Long Thiên”, bất cứ lúc nào anh cũng toát ra sự kiêu ngạo, từ ánh mắt, từ xương cốt, từ hành động đến ngữ khí.
Điền Hải nhẩm lại trong đầu, Long Thiên, liệu có liên quan gì đến dòng dõi hoàng gia ở thủ đô mà Lữ mập từng nói không nhỉ, nhưng xét kỹ lại thì không thể nào, nhà họ Long làm gì có ai tên Long Thiên, quay về phải hỏi kỹ Lữ mập mới được, nếu là thật thì phiền phức to, Điền Hải đang suy tính trong đầu, bất chợt thấy Phạm Thái Nhàn đứng cạnh Long Thiên, điều này khiến gã ta càng thắc mắc hơn, mà Phạm Thái Nhàn lại nháy nháy mắt với gã ta, vậy là gã ta đỡ tốn công khách sáo nữa rồi.
Rõ ràng Phạm Thái Nhàn đi cùng Long Thiên tới đây, hơn nữa coi dáng vẻ dường như là bề dưới của Long Thiên, suy đoán này khiến Điền Hải không khỏi kinh ngạc, cái tên cậu ấm ăn chơi trác táng có tiếng ở thành phố Bắc Hải này sao lại chịu đi sau người khác?
Điền Hải không suy rõ được thân phận của Long Thiên, cũng không dám đoán bừa, vừa mới thất thần thì đột nhiên một mũi giáo đã chĩa vào đầu gã ta, ngẩng lên chỉ thấy Long Thiên đứng đó, lạnh lùng nói: “Có gì không phục cứ việc tìm tôi giải quyết, nếu như dám động đến người của tôi, thì cái giá phải trả không chỉ là bắp đùi người anh em của anh, mà là cái đầu của anh đấy”.
Long Thiên không nóng không lạnh buông một câu, sau đó lên xe của Liêu Đồ và phóng đi.
Điền Hải bần thần đứng đó nửa phút mới hoàn hồn, vỗ ngực nói: “Người này rốt cuộc là ai, sao lại ngang ngược như vậy?”
Đông Tử được người khác khiêng tới, bất lực nói: “Anh Hải, không động vào người này được đâu, em khuyên anh tốt nhất nói thẳng với chủ nợ đi, nếu không sau này lớn chuyện, người chịu thiệt sẽ là chúng ta đấy”.
Điền Hải quá hiểu tính cách của Đông Tử, gã ta được coi là kẻ gan lì nhất ở Đông Bắc, vậy mà còn nói như thế, rõ ràng nếu không có bản lĩnh thì không nên nhận vụ này rồi, Điền Hải ngây người nhìn mũi giáo trong phút chốc, sau đó quyết định mai sẽ tìm Lữ mập nói chuyện, nếu như Long Thiên thật sự là người của một nhà quyền thế nào đó, vậy thì gã ta dù thế nào cũng đành phải xin Liêu Hồng bỏ qua lần này vậy.
Tào Nghệ ngồi trong xe, dè dặt đánh giá Long Thiên đang ngồi trước mình, nghĩ đến ấn tượng hôm nay anh để lại thì cô ta cũng hiểu sao anh có thể ra tay với Trương Lượng và sát thủ Hồng rồi, người này có thể coi là một con quái vật thật sự, hồi nãy mỗi giây trôi qua đều vô cùng ly kỳ, nhưng Long Thiên nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, thậm chí là nhỏ tuổi hơn cô ta, vậy mà lại dễ dàng giải quyết sự việc như vậy, Tào Nghệ thực sự không đoán ra được anh là người như thế nào.
Đừng nói là Tào Nghệ, đến cả Phạm Thái Nhàn quen nhiều hiểu rộng cũng phải sững sờ, có thể Long Thiên không phải là cậu ấm nhà giàu nào đó, nhưng chắc chắn là một kẻ ngông cuồng nhất Bắc Hải này, mấy năm trước, anh ta đốt một đống tiền vào quán bar Miumiu, yêu cầu tất cả các cô gái ở đó phải hóa trang thành cô giáo rồi xếp hàng, để anh ta lần lượt cầm roi đánh, đó chính là cách ăn chơi của cậu ấm, mặc dù gần đây đã bớt bớt lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn bày trò gì đó, mỗi lần đều khiến đám phú nhị đại ở Bắc Hải thích thú.
Nhưng dù ăn chơi đến độ nào đi nữa, thì anh ta cũng chưa từng thấy qua có người chỉ dùng một mũi giáo mà có thể ép chặt người khác dưới đất không thể di chuyển, cũng chưa từng thấy ai bị chĩa khẩu súng lục 77 vào đầu nhưng chẳng hề nhíu mày, đến cả Tần Tung Hoành, một thiên tài quái vật trong lời đồn cũng chưa chắc đã kinh khủng đến mức đấy, Phạm Thái Nhàn đột nhiên hiểu ra, có thể không dây dưa với Vương Lệ Trân nữa, nhưng nhất định phải đi theo người này.
Long Thiên đang kiểm tiền trong va ly, Phạm Thái Nhàn bỗng nhiên dùng giọng như gặp được sếp lớn nói với anh: “Sếp, tôi muốn đi theo anh”.
Long Thiên không thèm để ý, Phạm Thái Nhàn lại tăng thêm mấy phần âm lượng, trịnh trọng nói: “Sếp, tôi muốn đi theo anh!”
Long Thiên ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt khó hiểu nói: “Bị gì thế? Ai tên là sếp ở đây?”
Phạm Thái Nhàn vẫn tiếp tục nói: “Anh tên là Long Thiên, anh chính là sếp, anh hãy thu nhận tôi đi, tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”
Long Thiên lần đầu tiên gặp phải trường hợp khiến anh cạn lời như này, theo cách nói của nhà họ Long, thì đây giống như một kẻ khôn lỏi đang mưu đồ gì đó.
Long Thiên hết cách: “Tôi không phải xã hội đen gì đó, đừng có gọi như thế, anh lên sân bóng mà tìm ai đó nói có vẻ hợp hơn đấy”.