Quy tắc sinh tồn ở nơi công sở không "dễ thở" hơn cái cách phân chia vai vế trong giới xã hội đen là bao. Nhìn qua là biết ngay Mộc Tiểu Nhã là kiểu người thường xuyên bị bắt nạt trong công ty. Mới đầu mọi người tưởng rằng cô ấy có quen biết nên mới được làm trợ lý của Vương Lệ Trân, có lẽ sẽ khách sáo với cô ấy vì mối quan hệ đó. Nhưng tiếp xúc lâu dần mới phát hiện ra ngoài việc bị Vương Lệ Trân mắng thì cô ấy cũng chẳng có đãi ngộ gì đặt biệt, đã thế còn nhút nhát và hay nhẫn nhịn, thế nên một vài kẻ "lão làng" trong giới công sở bắt đầu hà hiếp cô ấy, ai cũng thích bắt nạt ma mới mà.
Người đàn ông mặc vest chính là dân "lão làng" điển hình. Ông ta tên là Trương Lượng, là giám đốc phòng nhân sự, nắm giữ "quyền sinh sát" của khá nhiều người. Nhờ lý lịch từng ở nước ngoài, có sự kiêu ngạo của người từ nước ngoài về, cộng thêm chức vị đặc biệt, vậy nên từ trước tới nay ông ta làm mưa làm gió trong công ty quen rồi. Chính ông ta đã nhận Mộc Tiểu Nhã vào làm, mới đầu chỉ đơn giản là vì thấy cô ấy ngực to óc bằng quả nho, định để cô ấy thực tập một thời gian rồi sẽ lừa lên giường, đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta làm chuyện như vậy.
Chỉ có điều trong nửa năm qua, ông ta đã ám chỉ với Mộc Tiểu Nhã mấy lần rồi, nhưng không biết là ngốc thật hay ngốc giả mà cô ấy cứ lờ đi. Chuyện ấy khiến Trương Lượng cảm thấy bất mãn, từ một bậc tiền bối đi trước biết quan tâm người mới vào, ông ta dần trở thành một tiền bối xấu xa hay bắt bẻ. Nửa năm qua, ông ta thường xuyên kiếm chuyện với Mộc Tiểu Nhã, lần này cô ấy mắc sai lầm, đương nhiên là ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mộc Tiểu Nhã đứng lên rồi vội vàng giải thích: "Giám đốc Trương, tôi xin lỗi, hay là ông cởi vest ra để tôi giặt cho ông?"
"Bộ này của tôi là do nhà thiết kế Đào Phi nổi tiếng làm riêng theo số đo của tôi, cô có biết nó trị giá bao nhiêu tiền không? Để loại người hạ đẳng như cô giặt thì chẳng phải là làm bẩn vest của tôi sao!", Trương Lượng lạnh lùng nói.
"Vậy tôi phải làm gì đây?", Mộc Tiểu Nhã nói với vẻ mặt tội nghiệp.
Trương Lượng nhìn đồng hồ, bất mãn nói: "Lát nữa tôi phải đi gặp một vị khách quan trọng, vest của tôi bị cô làm nhăn nhúm hết rồi. Nếu gây ra ấn tượng không tốt cho khách và để vuột mất một đơn lớn thì cô có gánh nổi cái trách nhiệm này không?"
Vấn đề trở nên nghiêm trọng, Trương Lượng giỏi ăn nói, ông ta bắt lấy điểm mấu chốt, chỉ vài câu đã làm Mộc Tiểu Nhã tái mét mặt mày. Cô ấy biết lần này đã gặp vận rủi, chỉ có thể nhút nhát cúi đầu nói: "Giám đốc Trương, hay là tôi đền tiền cho ông..."
"Ha ha, đền tiền? Bán cô đi cũng không đủ để mua một chiếc cúc áo của bộ vest này", Trương Lượng liếc nhìn Mộc Tiểu Nhã, ông ta dám đồ trên người cô em này không vượt quá một ngàn tệ, vậy nên mới cố tình làm khó cô ấy. Ai bảo cô ấy không biết điều, cho ông ta leo cây bao lần như thế.
Đôi mắt trong veo to tròn của Mộc Tiểu Nhã bắt đầu ngấn lệ: "Giám đốc Trương, tôi không có nhiều tiền như thế, hay tôi mời ông ăn cơm để chuộc lỗi nhé!"
"Ăn cơm thôi thì không đủ!", Trương Lượng vươn tay ra kéo Mộc Tiểu Nhã tới cạnh mình, kề sát vào tai cô ấy rồi nói một cách bỉ ổi: "Không có tiền hả? Không có tiền thì lấy thân xác ra đền! Mộc Tiểu Nhã, nếu không muốn đền tiền thì đơn giản thôi, tối nay cô đi tham gia một bữa tiệc với tôi, đêm nay đừng về nhà, chuyện này coi như xí xóa".
Có ngốc đến mấy thì cũng phải hiểu được ý của Trương Lượng, Mộc Tiểu Nhã giãy dụa nói: "Giám đốc Trương, ông buông tôi ra, tôi không phải loại người như vậy!"
"Ha ha, giả vờ ngây thơ ít thôi, một là đền tiền, hai là ngủ với tôi, cô chọn đi!", vẻ mặt của Trương Lượng trông rất cợt nhả, như thể chú thỏ trắng này sắp là của ông ta thật rồi.