Tại Hà Nội, trong một khán phòng rộng lớn, những băng ghế được xếp thành hàng dài, xung quanh tiếng nhạc tang thương không ngừng vang lên, mà ở hàng trên cùng, là một cỗ quan tài khổng lồ, xung quanh di ảnh xếp dày đặc hoa cúc.
Nhìn vào di ảnh, ở hàng ghế cuối cùng, có một thanh niên trẻ tuổi, đầu đội mũ, đôi mắt hơi đỏ, trong lòng không rõ có cảm giác như thế nào, rõ ràng vẫn đang rất tốt cơ mà, sao có thể nói mất là mất.
"Gia đình xin cảm ơn."
Đi cùng với âm thanh này, ở bên cạnh quan tài, một cô gái trẻ mặc váy đen, trông có vẻ bẩn thỉu, không hiếu thuận, quỳ xuống, hướng về phía người đàn ông trung niên trước mặt cúi đầu đáp lễ.
"Đặng Lan, tuy rằng cô là con gái của chủ tịch, nhưng dù sao cô cũng không phải là con ruột. Cô muốn kế thừa vị trí chủ tịch, điều này là không thể nào."
"Dương Hà, cậu muốn làm cái gì, đây là trường hợp nào rồi, đây là lúc để nói mấy chuyện đó hay sao." Ở bên cạnh cô gái, một người đàn ông lớn tuổi mở miệng, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Chú Hải, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói. Hôm nay đúng lúc mọi người đều đông đủ, nói một chút thì có sao đâu?” Dương Hà chắp tay, cảm thấy chuyện này rất bình thường.
"Cậu, cậu, cậu đừng có mà không biết điều." Chú Hải tức giận cau mày nhìn Dương Hà: "Nhớ năm đó, nếu không phải nhờ có Chủ tịch, cậu làm sao có được ngày hôm nay."
"Nhớ năm đó?" Dương Hà cười lắc đầu: "Mấy năm nay tôi ở chỗ ông ta làm việc chăm chỉ, cũng coi như hết tình hết nghĩa rồi, tôi có thể có được như ngày hôm nay, là do tôi tự mình cố gắng đổi lấy. Cùng ông ta không có chút quan hệ nào."
“Cậu!” Chú Hải tức giận vô cùng, Chủ tịch vừa rời khỏi không lâu, không ngờ Dương Hà lại tự phụ như vậy.
“Chú Hà, ngày mai ba cháu sẽ được chôn cất, chuyện thừa kế, có thể đợi sau khi làm xong mới nói được không?” Lúc này, cô gái trẻ đứng dậy, mặt không chút thay đổi, lạnh giọng nói.
“Được thôi, tôi thì không có vấn đề gì.” Dương Hà cười toe toét nhìn hàng ghế phía sau: “Nhưng những thành viên khác trong hội đồng quản trị thì tôi không biết.”
"Không được, tuyệt đối không thể để cô ta ngồi lên chức chủ tịch, một đứa con gái nhặt từ chỗ nào tới mà cũng muốn đảm nhận vị trí chủ tịch sao."
"Đúng vậy, chuyện này tuyệt đối không được. Hôm nay, muốn tiếp tục làm lễ truy điệu, cô nhất định phải tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế vị trí chủ tịch."
"Tập đoàn Hưng Thịnh không thể giao cho người ngoài được."
Bởi vì mấy người lớn không ngừng náo loạn, lễ truy điệu ngay cả nhạc cũng phải dừng lại, mọi người đều không dám rời khỏi chỗ ngồi vì sợ người khác chú ý.
Sau khi nghe những lời cáu kỉnh của mấy người này, chú Hải tức giận, đưa ra quyết định: “Nếu ai còn tiếp tục ồn ào, tôi sẽ khiến cho người đó không nhìn thấy được mặt trời ngày mai”.
"Lão già này, cũng thật có thể nhịn." Dương Hà đột nhiên thay đổi tính tình, ngay cả xưng hô cũng trở nên thô lỗ.
"Tôi nói thật với các người, nếu hôm nay các người không thể cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng, bên trong này sẽ có thêm hai cái thi thể."
Dương Hà liếc nhìn Đặng Lan, trong mắt hiện lên vẻ tham lam: "Ồ không, Đặng Lan có thể giữ lại, dù sao cũng đã được chủ tịch nuôi nấng nhiều năm như vậy, tôi sẽ xem thử coi cô có thành thục hay chưa."
"Ha ha ha."
Bên trong lễ truy điệu rộn rã tiếng cười, lúc này, có người đóng cửa lại, cũng không biết có phải là bọn họ cố ý sắp xếp hay không, trong khán phòng lúc này đều là người của tập đoàn Hưng Thịnh, không có thêm khách mời nào khác.
Giữa tiếng cười nói, người thanh niên ngồi ở hàng ghế cuối từng bước từng bước tiến về phía trước, lúc đầu không có ai để ý, nhưng khi anh đi đến phía trước, mọi người lập tức chú ý đến sự xuất hiện của anh.
"Tên nhóc này là ai vậy?"
Ngay khi lời của Dương Hà vừa nói ra, người thanh niên giơ tay ra, nắm chặt cổ tay của hắn ta mạnh mẽ vặn ngược, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, vậy mà lại trực tiếp phế đi cái tay đó.
"A a a!"
Tiếng hét thê thảm của Dương Hà vang vọng khắp khán phòng, thuộc hạ của hắn ta lập tức đứng chắn trước mặt, hai tay nắm chặt, cảnh giác nhìn người thanh niên trước mắt.
"Lần này chỉ là một chút giáo huấn, nếu còn có lần sau, tôi không ngại để anh nằm bên cạnh ba tôi đâu."
"Anh là ai?" Khi nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng chú Hải và Đặng Lan đều xuất hiện một dấu hỏi lớn.
"Trần Hạo Vân."
Sau khi nói xong, người thanh niên bỏ mũ ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt của anh, đem so với di ảnh đang đặt ở giữa khán phòng, thật sự có vài phần tương tự, quay đầu lại thì thấy chú Hải đang trợn tròn mắt phấn khích.
"Cậu, cậu chủ!"
"Hả?"
Cả khán phòng náo động hẳn lên, bọn họ nghe nói Trần Vạn Thiên có một đứa con trai, nhưng họ chưa từng nhìn thấy anh, càng không rõ con trai ông ta có còn sống hay không, cho đến sau khi ông ta chết rồi, mọi người đều chắc chắn rằng người con trai này có lẽ đã chết lâu rồi, nếu không, người ở đây trả lễ sao có thể là Đặng Lan được?
Đó là lý do tại sao bọn họ dám làm càn như vậy.
"Trần Hạo Vân, anh không phải đã sớm chết ở ngoài rồi sao? Sao bây giờ trở lại về muốn tranh đoạt chức vị với tôi."
"Vị trí của tôi, còn cần phải tranh với anh sao?" Trần Hạo Vân mỉm cười, chỉ tay về lối đi ở giữa các băng ghế: "Cho anh mười giây, mau cút ra ngoài."
"Anh cút ra ngoài cho tôi." Dương Hà chỉ vào chính mình, trên mặt tràn đầy châm chọc: "Tôi sợ là anh vẫn còn đang sống trong mơ."
Trong một giây tiếp theo, những vệ sĩ xung quanh từng bước tiếp cận Trần Hạo Vân, tổng cộng có mười người, thấy vậy, anh mạnh mẽ tiến về phía trước, khí thế bức người.
“Hừ, chỉ dựa vào các người.” Trần Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, chủ động tiến lên trước mặt mọi người, thế nhưng, chỉ sau một lần đụng độ, hai người đã bay ra ngoài, ngã xuống trên băng ghế, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Răng rắc." Lại là tiếng xương gãy, mức độ công kích không phải tầm thường.
"A a..."
Rất nhanh sau đó, không đến ba mươi giây, cả mười người đều nằm trên mặt đất, lại nhìn về phía Trần Hạo Vân, anh thoải mái thư giãn gân cốt, nhìn chằm chằm Dương Hà: "Anh tự mình cút đi, hay là muốn để tôi giúp."
"Tôi đi, tôi đi."
Dương Hà có thể ngồi tới vị trí này, ít nhất hắn ta cũng có chút hiểu biết, nhìn thấy Trần Hạo Vân mạnh mẽ như vậy, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, nhưng chỉ mới vừa đi được hai bước, đã nghe thấy Trần Hạo Vân nói.
"Tôi nói không phải là đi ra, mà là cút ra."
“Trần Hạo Vân, tên nhóc này, anh đừng có hiếp người quá đáng.” Trần Hạo Vân thật sự muốn hắn ta cút khỏi đây, Dương Hà cũng không nhịn nổi nữa rồi.
“Vừa rồi anh nói chuyện với chú Hải và em gái tôi thế nào, sao không nghĩ tới chuyện này chứ?” Nói xong, Trần Hạo Vân đi đến trước mặt Dương Hà, đặt tay lên vai hắn ta, không biết từ đâu lặng lẽ lấy ra một con dao nhỏ, lập tức kề vào cổ Dương Hà.
“Đừng tưởng rằng anhh lấy dao ra là có thể hù dọa được tôi, Dương Hà tôi là bị hù dọa mà lớn.” Theo Dương Hà nghĩ, Trần Hạo Vân chỉ là giả bộ, cho hắnta mười lá gan cũng dám tiến thêm một bước nữa.
Thế nhưng sau đó.
"Tôi cút, tôi cút."
Cảm thấy cơn đau như lửa đốt truyền tới từ trên cổ, Dương Hà lập tức sợ tới choáng váng, trong lòng đối với Trần Hạo Vân cũng dâng lên một tia sợ hãi, không nghĩ tới anh thật sự dám làm như vậy.
Ngay sau đó, hắn ta cúi xuống đất, giống như một quả bóng lăn đi ra ngoài, nhưng khi lăn tới cửa, hắn ta không nhịn được mà nói một câu đầy độc ác: "Trần Hạo Vân, chuyện hôm nay, chúng ta còn chưa xong đâu."
"Vút!"
Chỉ bằng một cú hất tay rất tùy ý, con dao trong tay Trần Hạo Vân đã phóng đi, đến khi nhìn thấy con dao, nó đã đâm vào chân của Dương Hà.
"Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
Cả khán phòng giống như chìm vào một sự im lặng đầy chết chóc, sau đó khoảng mười giây, cho đến khi Dương Hà bị người đá ra ngoài, Trần Hạo Vân mới đi về phía quan tài, quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe, thì thào: "Ba, ba cứ yên tâm. Tập đoàn Hưng Thịnh, con sẽ thay ba chăm sóc tốt, nếu ai muốn phá hủy nó, con sẽ để cho hắn có hôm nay, không có ngày mai."