Rời khỏi câu lạc bộ, Trần Hạo Vân muốn định tự mình lái xe, nhưng Vương Tử Nghiên nói sao cũng không cho: “Anh uống nhiều rượu như vậy, để tôi đưa anh về!”
“Không sao, tôi không say.”
“Không được, nhớ anh xảy ra chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm nổi.” Nói xong, Vương Tử Nghiên mở cửa xe của mình để cho Trần Hạo Vân lên xe.
Trần Hạo Vân không còn cách nào đành phải lên xe ngồi, xe lăn bánh, chiếc Ferrari 488 lăn bánh trên đường, để lại đằng sau ánh đèn xe ở góc cua.
Trên xe, nhìn một bên mặt của Vương Tử Nghiên, Trần Hạo Vân bỗng cảm thấy người phụ nữ này rất mạnh mẽ.
Loại mạnh mẽ này, bắt đầu từ tính cách, cho đến khí chất, mọi người thường hay nói là người phụ nữ mạnh mẽ, trách không được tập đoàn Vương Thị lại có thể phát triển nhanh chóng như vậy, không thể không dùng thủ đoạn, mà Vương Tử Nguyên trước mặt đây liền có đủ.
Đến biệt thự nhà họ Trần, Trần Hạo Vân cũng không có mời Vương Tử Nghiên vào, nói thẳng ra, trước mắt hai người cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác, không phải bạn bè chính thức, cho nên cái gì cần chú ý vẫn phải chú ý, mới vừa rồi còn uống rượu hộ, cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi.
“Ngày mai gặp!”
“Được!”
Hai người gật đầu cười tạm biệt, chiếc Ferrari lại quay đầu lần nữa, mà vào lúc Trần Hạo Vân quay người, liền thấy trước cửa nhà có người, Đặng Lan mặc váy ngủ đang đứng ở đó.
“Sao em còn chưa ngủ?”
“Người vừa rồi là Vương Tử Nghiên sao?”
Đi tới cửa, Trần Hạo Vân nhìn thấy vẻ mặt cô có chút không vui.
“Em làm sao vậy?” Anh cưng chiều xoa đầu Đặng Lan, Trần Hạo Vân ôm bả vai cô đi vào trong.
Đi vào phòng khách ngồi xuống, phát hiện chú Hải cũng chưa có ngủ, thấy anh về, chú ấy mới yên tâm về phòng của mình.
“Anh, người phụ nữ này, anh phải cẩn thận.”
“Sao lại nói như vậy?” Nâng chén trà trên bàn uống một hớp, hai tay anh đặt trên ghế salon, lặng yên nghe Đặng Lan giải thích.
“Không phải do em có thành kiến với cô ta, chẳng qua là…” Đặng Lan cắn môi, do dự mãi, cuối cùng mới nói: “Chẳng qua là, cô ta ngay cả anh trai mình cũng nhẫn tâm giết chết, anh cảm thấy người như vậy, lương tâm để ở nơi nào?”
“Cô ấy giết anh trai mình?”
Nghe vậy, Trần Hạo Vân lập tức tỉnh táo vài phần, nếu như muốn hợp tác, nhất định phải hiểu rõ đối phương, đương nhiên, với tình huống này, cũng không nhất thiết phải tìm hiểu, chỉ là nếu như vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
“Không sai!” Đặng Lan gật đầu, tiếp tục mở miệng: “Buổi chiều em đến công ty tìm anh, nhưng thư kí Liễu nói anh đến tiệc của Vương Tử Nghiên, em vẫn luôn lo lắng cho anh.”
“Con bé ngốc, anh không phải vẫn tốt đây sao.” Bị Đặng Lan nói đến chuyện này, Trần Hạo Vân không khỏi tò mò hỏi: “Em nói xem, anh trai của cô ấy xảy ra chuyện gì?”
“Hai năm trước, Vương Tử Nghiên du học từ nước ngoài trở về, về đến nhà mới được ba ngày, Vương Gia Hào liền chết ngay ở trong nhà.”
“Vương Gia Hào là anh của cô ấy?” Trần Hạo Vân vừa nghe vừa hỏi.
“Vâng.”
“Chuyền này về sau, mặc dù chân tướng vụ việc được giấu diếm, nhưng vẫn để lộ ra bóng gió rằng, là do Vương Tử Nghiên tự ra tay.”
Nghe như vậy, Trần Hạo Vân sờ cằm, em gái giết anh trai, chuyện này mới kì lạ làm sao.
“Hai người bọn họ là anh em ruột sao?”
“Là anh em ruột, nhưng cùng cha khác mẹ.” Đặng Lan nói ra hết tất cả những điều mình biết: “Vương Gia Hào là do vợ trước của Vương Cảnh Thiên sinh ra, Vương Tử Nghiên là do vợ hai sinh.”
Càng nghe càng cảm thấy chuyện này kì quái, nhưng mà trong suy nghĩ của Trần Hạo Vân, không phải ai giết người cũng là người xấu, dù sao có một số người có nỗi khổ riêng, bất đắc dĩ, bằng không thì cũng không ai muốn làm loại chuyện này.
“Về sau, bởi vì chuyện này, sức khỏe của Vương Cảnh Thiên không được tốt, xin nghỉ hưu sớm, mà cô ta, Vương Tử Nghiên, cũng nghiễm nhiên thừa kế tập đoàn Vương Thị.”
“Ra vậy…” Trần Hạo Vân gật đầu, xem như cũng hiểu được bảy tám phần, đối với việc của Vương Tử Nghiên ít nhiều cũng có lời giải thích.
“Nói như vậy, anh biết rồi?”
Trần Hạo Vân đứng dậy đi về phòng mình, cũng không quay đầu lại giơ tay lên: “Em cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi, vì việc của cha mà xin nghỉ cho em ở trường lâu như vậy, cũng nên đi học trở lại.”
“Lời em nói, hy vọng anh có thể ghi nhớ trong lòng.”
Trần Hạo Vân vừa lên tầng lập tức đóng cửa, dưới phòng khách lại truyền đến giọng nói của Đặng Lan.
Trần Hạo Vân tựa lưng vào cửa phòng, lấy điện thoại ra, cũng không có gọi mà là nhắn tin, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẻn ba chữ.
“Vương Tử Nghiên.”
Ngày tiếp theo, Trần Hạo Vân sớm đã rời giường ra ban công luyện tập, đánh xong Thái Cực quyền, đã là bảy giờ, xuống nhà ăn sớm một chút, thư kí Liễu cũng vừa mới đến.
“Cậu chủ, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ chúng ta liền đi đến buổi đấu giá sao?”
Hôm nay thư kí Liễu mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là chiếc váy công sở lộ ra đôi chân dài đeo tất da, kèm với đôi cao gót năm cm, quả thật khiến cho người ta phải say mê.
“Đi thôi.”
Lên xe, Trần Hạo Vân phát hiện lái xe là một bác trạc tuổi trung niên.
“Cậu chủ, tôi là lão Khiêm, trước là lái xe cho cha anh, hai ngày trước có việc về quê, hôm nay vừa mới lên.”
“Được.”
Giới thiệu xong, ba người ngồi trên xe tiến về nơi đấu giá, trên đường đi lão Khiêm nói rất nhiều, Trần Hạo Vân cũng không thấy phiền, chính là tính cách như này mới phù hợp với anh, đổi lại là người khác, sẽ im lặng như cỗ máy.
Bởi tầm quan trọng của những mảnh đất trống, tập đoàn Vương Thị lựa chọn quảng trường Ba Đình, nơi này là trung tâm Hà Nội, quảng trường rộng lớn, có một tòa cao ốc mười tám tầng, chuyên dùng cho các hoạt động chuyên dụng.
Đáng nói tới, hôm nay quả thật là một ngày đặc biệt, trên quảng trường đỗ không ít xe hơi sang trọng, không ít người mẫu xe cũng đứng ở đó, một đường đi đến bãi đỗ xe, có không ít sự xuất hiện của những chiếc xe rất lạ, làm cho Trần Hạo Vân nhớ tới thời gian đua xe ở nước ngoài.
“Xác nhận cho tôi chuyên khu chính nằm ở chỗ nào.” Vừa vào khu cao ốc, Trần Hạo Vân lập tức sắp xếp công việc cho thư kí Liễu.
Ngồi thang máy đến tầng 18, anh phát hiện trong hội trường đã có không ít người, nhân viên tất bật chuẩn bị, điều chỉnh thiết bị, xem xét các khâu hậu trường.
Không biết có phải do Vương Tử Nghiên có sắp xếp, chỗ ngồi của anh ở hàng thứ nhất, là chỗ dành cho khách quý, đều có đánh dấu tên tuổi, tập đoàn Hưng Thịnh, Trần Hạo Vân.
Rất nhanh, đúng tám giờ, người đến hầu như đã đông đủ, Trần Hạo Vân phát hiện đa số đều là những người tầm trung niên, có rất ít những người trẻ như anh, hôm nay Vương Tử Nghiên cũng gây chú ý với mọi người, tóc buộc đuôi ngựa, mặc bộ váy bó eo màu đỏ, phô ra đường cong chữ S, bước chậm lên bục.
“Xin mọi người hãy trật tự!”
“Từ giờ tới lúc đấu giá, còn năm phút, nếu như ai còn chưa có mặt, sẽ không còn tư cách để tham gia!”
Nghe vậy, khóe miệng Trần Hạo Vân hơi nhếch lên, có lẽ đây cũng là thủ đoạn để cho anh dành được mảnh đất trống số 1.