Nghe Dương Thanh nói vậy, Hạ Hà giật nảy mình.
Đừng nói là năm tỷ, một trăm triệu với cô ta cũng là con số trên trời.
“Đây đều là anh liều mạng có được, tôi sẽ không lấy một đồng”.
Hạ Hà lập tức lắc đầu từ chối.
“Cô giúp tôi kiếm được mà. Nếu cô không lấy là thiệt lắm đấy”, Dương Thanh nói.
Dù Dương Thanh nói thế nào, Hạ Hà cũng không chịu nhận.
Dương Thanh muốn giúp nhưng cô ta kiên trì như vậy, anh chỉ đành từ bỏ.
“Được rồi, coi như cô gửi tôi số tiền này. Khi nào cần lấy cứ tìm tôi”.
Dương Thanh chỉ có thể nói như vậy. Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Muộn lắm rồi, tôi phải về nhà đây, cô cũng nghỉ ngơi đi!”
Hạ Hà khẽ gật đầu nói cảm hơn mới tiếc nuối đi vào khách sạn.
Dương Thanh nhìn theo cô ta đi vào rồi mới lên xe, tâm trạng vui vẻ vừa hát vừa lái xe về nhà.
Cùng lúc đó, Ngô Thiên Hữu đã rời đi.
Trong một chiếc Alphard thương vụ, Ngô Thiên Hữu tối sầm mặt, nghiến răng nghiến lơi nói: “Dám đối đầu với tao, tao không tha cho mày đâu!”
“Cậu chủ, người kia không đơn giản, rất giỏi võ. Chúng tôi còn không biết cậu ta ra tay thế nào đã bị đánh bay”.
Một gã vệ sĩ dè dặt nói.
Gã còn lại cũng tiếp lời: “Xe cậu ta đi cũng không phải Passat mà là Phaeton đặt làm riêng có kính chống đạn, nghe nói giá thành phải hàng chục triệu”.
Ngô Thiên Hữu vô cùng kinh ngạc. Anh ta không biết gì về xe, cứ tưởng xe Dương Thanh chỉ là một chiếc Passat hơn hai mươi nghìn, không ngờ lại trị giá hàng chục triệu”.
“Anh chắc không?”
Ngô Thiên Hữu cau mày hỏi.
“Hôm nay mới gặp cô được hai tiếng đã kiếm được mười tỷ tám triệu”.
“Cô cũng có phần. Cho tôi số tài khoản đi, tôi gửi cô năm tỷ lẻ bốn triệu”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Hạ Hà giật nảy mình.
Đừng nói là năm tỷ, một trăm triệu với cô ta cũng là con số trên trời.
“Đây đều là anh liều mạng có được, tôi sẽ không lấy một đồng”.
Hạ Hà lập tức lắc đầu từ chối.
“Cô giúp tôi kiếm được mà. Nếu cô không lấy là thiệt lắm đấy”, Dương Thanh nói.
Dù Dương Thanh nói thế nào, Hạ Hà cũng không chịu nhận.
Dương Thanh muốn giúp nhưng cô ta kiên trì như vậy, anh chỉ đành từ bỏ.
“Được rồi, coi như cô gửi tôi số tiền này. Khi nào cần lấy cứ tìm tôi”.
Dương Thanh chỉ có thể nói như vậy. Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Muộn lắm rồi, tôi phải về nhà đây, cô cũng nghỉ ngơi đi!”
Hạ Hà khẽ gật đầu nói cảm hơn mới tiếc nuối đi vào khách sạn.
Dương Thanh nhìn theo cô ta đi vào rồi mới lên xe, tâm trạng vui vẻ vừa hát vừa lái xe về nhà.
Cùng lúc đó, Ngô Thiên Hữu đã rời đi.
Trong một chiếc Alphard thương vụ, Ngô Thiên Hữu tối sầm mặt, nghiến răng nghiến lơi nói: “Dám đối đầu với tao, tao không tha cho mày đâu!”
“Cậu chủ, người kia không đơn giản, rất giỏi võ. Chúng tôi còn không biết cậu ta ra tay thế nào đã bị đánh bay”.
Một gã vệ sĩ dè dặt nói.
Gã còn lại cũng tiếp lời: “Xe cậu ta đi cũng không phải Passat mà là Phaeton đặt làm riêng có kính chống đạn, nghe nói giá thành phải hàng chục triệu”.
Ngô Thiên Hữu vô cùng kinh ngạc. Anh ta không biết gì về xe, cứ tưởng xe Dương Thanh chỉ là một chiếc Passat hơn hai mươi nghìn, không ngờ lại trị giá hàng chục triệu”.
“Anh chắc không?”