Thế nên ông ta nhìn Hạ Hà, áy náy nói: “Hạ Hà, cô xem, họ đều vào nghề sớm hơn cô, cũng xem như đàn anh đàn chị của cô, hay cô chịu khó bắt xe đến đoàn làm phim nhé?”
Đạo diễn Vương nói rồi đưa một trăm tệ cho Hạ Hà: “Xem như đây là tiền bắt xe”.
Ngô Thiên Hữu hơi nhếch môi, mỉm cười trêu tức: “Hạ Hà, cô chịu khó nhé, các đàn anh đàn chị đến đoàn làm phim trước đây, cô cũng đừng tới muộn, bằng không đoàn làm phim sẽ trừ cát-xê của cô đấy”.
Mắt Hạ Hà đỏ hoe, rơm rớm nước mắt. Cô ta ném luôn tờ một trăm tệ vào người đạo diễn Vương đang ngồi ở ghế phụ: “Đạo diễn Vương, tôi vẫn trả được tiền bắt xe ạ!”
Hạ Hà nói rồi quay người rời đi.
Nhìn xe công vụ rời đi, Hạ Hà không kìm nổi nước mắt nữa: “Tại sao chứ? Mình đã nhường nhịn họ lắm rồi, tại sao họ vẫn đối xử với mình như vậy?”
Hạ Hà rất ấm ức, lần đầu tiên cô ta nghĩ đến việc rời khỏi đoàn làm phim.
Có lẽ cô ta không phù hợp với con đường này.
Nửa tiếng sau, Hạ Hà tới đoàn làm phim.
“Hạ Hà, sao giờ cô mới đến? Chúng tôi chờ cô hai tiếng rồi”.
“Có phải cô nghĩ cô nổi tiếng rồi nên có thể lên mặt không?”
“Cô biết việc cô đến muộn hai tiếng sẽ ảnh hưởng thế nào tới đoàn làm phim không hả?”
“Cô biết các diễn viên quần chúng rất vất vả khi phải chờ cô không?”
…
Hạ Hà vừa bước vào đoàn làm phim thì đã bị bao vây.
Ngô Thiên Hữu nhếch môi, trông rất đắc ý.
Mấy diễn viên chính đang đứng với anh ta cũng có vẻ trêu ngươi.
Rõ ràng tất cả đều do họ sắp đặt.
“Không phải thế, tôi đến đoàn làm phim từ sáng sớm rồi, tôi mới tới bệnh viện tìm Ngô Thiên Hữu với đạo diễn Vương”.
Hạ Hà vội giải thích.
“Hạ Hà, cô đừng đổ lỗi cho chúng tôi đấy nhé?”
Ngô Thiên Hữu đi tới, lạnh lùng nói: “Rõ ràng cô đến trễ nên chúng tôi mới phải đợi rất lâu, cô đến bệnh viện tìm tôi bao giờ?”
“Hơn nữa tôi đã đến đoàn làm phim từ nãy, vì cô mãi không đến nên tôi phải ngồi trên xe chờ cô”.
“Cô đến bệnh viện tìm tôi làm gì?”
Đám người đi theo Ngô Thiên Hữu cũng thi nhau nói: “Đúng thế, anh Thiên Hữu vẫn luôn chờ cô trên xe, cô chưa đến, anh ấy cũng không quay phim được”.
“Sao… sao các người có thể trợn mắt nói dối như thế chứ?”
Hạ Hà sắp tức phát khóc, chỉ vào đám người Ngô Thiên Hữu: “Rõ ràng các người không đến đoàn làm phim nên tôi và đạo diễn Vương mới phải đi tìm các người chứ”.
Hạ Hà nói rồi nhìn về phía những nhân viên đang vây lấy mình: “Nếu mọi người không tin thì cứ hỏi đạo diễn Vương”.
Đúng lúc này, đạo diễn Vương cũng đang đi tới.
Hạ Hà vội nói: “Đạo diễn Vương, ông mau nói cho mọi người biết tôi đã đến đoàn làm phim từ sáng sớm đi, hồi nãy tôi đến bệnh viện tìm đám người Ngô Thiên Hữu với ông đấy”.
“Vì xe hết chỗ nên tôi phải tự bắt xe đến, do đó mới có mặt muộn hơn mọi người mấy phút”.
Đạo diễn Vương nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hạ Hà, rốt cuộc cô đang nói gì vậy? Đến muộn chính là đến muộn, sao cô còn bắt tôi nói dối giúp cô chứ?”
“Nếu cô diễn được thì diễn, còn không thì mau cút đi! Đoàn làm phim này không chào đón loại người như cô, còn chưa nổi tiếng đã bắt đầu ra vẻ rồi”.
Nét mặt Hạ Hà lập tức cứng đờ, có vẻ không dám tin.
Từ sau khi cô ta vào đoàn làm phim, đạo diễn Vương vẫn luôn quan tâm đến cô ta.
Sao cô ta có thể ngờ, cũng có ngày đạo diễn Vương vu khống cô ta chứ.
“Đạo diễn Vương, sao ông có thể nói vậy?”
Mắt Hạ Hà đỏ hoe, ấm ức hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!