Chương 114: Trong rượu có độc
Lạc Bân rất hoảng sợ. Vừa rồi Bành Cương bị ông ta dạy dỗ trước mặt mọi người, thậm chí còn bị bẻ gãy hai ngón tay.
Bay giờ Bành Cương lại chết. Nếu chuyện này truyền ra, công ty sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.
“Bành Cương nhảy lầu tự tử rồi! Trước khi nhảy ông ta còn, còn nói…”
Thư ký sợ hãi không dám nói tiếp.
“Ông ta đã nói gì?”, Lạc Bân giận dữ gầm lên.
“Ông ta nói sếp ép ông ta phải chết, làm quỷ cũng không tha cho sếp”, thư ký đáp.
Lạc Bân ngơ ngác ngồi trên sofa.
Hai mắt Dương Thanh lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Nếu chỉ làm loạn bình thường, anh có thể chấp nhận, nhưng liên quan đến mạng người là giới hạn cuối cùng của anh.
“Báo cảnh sát đi!”
Dương Thanh lập tức nói.
Thư ký cũng không biết thân phận của Dương Thanh, nghe anh nói vậy liền khó xử nhìn Lạc Bân.
“Làm theo lời chủ tịch đi! Đứng ngây ra đấy làm gì?”
Lạc Bân rống lên. Thư ký nghe thấy hai chữ chủ tịch liền bị dọa sợ.
Mặc dù thư ký thường xuyên thấy Dương Thanh đến gặp Lạc Bân nhưng vẫn không biết thân phận của anh là gì. Hôm nay thư ký mới biết chàng trai trẻ này chính là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh.
Sau khi thư ký rời đi, Dương Thanh nói: “Chắc chắn cảnh sát sẽ gọi ông đi điều tra. Để tránh phiền phức không đáng có, bây giờ ông hãy lập tức đi đầu thú”.
“Chuyện trong phòng họp không giấu nổi đâu. Bành Cương vừa mới chết, cho dù ông không đi đầu thú cảnh sát cũng sẽ điều tra tới ông”.
Lạc Bân hiểu ý của anh, vội vàng đáp: “Tôi sẽ nghe lời cậu!”
Dứt lời, ông ta lập tức ra ngoài.
Dương Thanh gọi điện thoại: “Điều tra cho tôi, trước khi Bành Cương chết đã liên lạc với ai? Cả tình hình gia đình của ông ta nữa”.
Anh biết cái chết của Bành Cương chắc chắn không đơn giản.
Nếu ông ta thực sự không sợ chết, tại sao mới chỉ bị bẻ hai ngón tay đã khai ra mọi chuyện?
Hơn nữa, ông ta là trưởng phòng tiêu thụ của tập đoàn Nhạn Thanh. Cho dù bị sa thải nhưng với kinh nghiệm lâu năm của ông ta, muốn tìm một công việc tốt không hề khó.
Một người sợ đau như ông ta sao có thể nhảy lầu?
Điều này chứng tỏ ông ta đã bị uy hiếp. Thứ duy nhất uy hiếp được ông ta chính là người nhà.
Ngay sau đó, Tần Y bị gọi vào phòng chủ tịch.
Thấy Dương Thanh ngồi trên ghế chủ tịch, cô ta kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Có lẽ là vì Bành Cương nhảy lầu tự sát nên sắc mặt cô ta vẫn rất nhợt nhạt.
Dương Thanh lên tiếng: “Anh bảo Lạc Bân đi đầu thú rồi, có lẽ ông ta sẽ vắng mặt một thời gian. Từ giờ trở đi, em tạm thay vị trí tổng giám đốc quản lý công ty đi”.
Mặc dù Tần Y biết Dương Thanh lợi hại nhưng chưa từng nghĩ anh lại là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh.
Lúc này nghe anh nói vậy, cô ta chợt nảy ra một ý nghĩ lớn mật.
“Anh rể, anh..”
Tần Y không biết có nên vạch trần hay không, vì Dương Thanh chưa từng nói cho cô ta biết chuyện của mình.
Dương Thanh trầm giọng nói: “Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Bây giờ không kịp giải thích với em, sắp tới sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Bây giờ im lặng nghe anh nói!”
“Vâng!”
Sau khi chứng thực được suy đoán, Tần Y rất kinh hãi. Nhưng cô ta hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức ngoan ngoãn nghe Dương Thanh dặn dò.
“Đầu tiên, cái chết của Bành Cương còn có ẩn tình. Em đừng cảm thấy áy náy. Bây giờ việc em cần làm là thay Lạc Bân xử lý tốt công việc của công ty”.
“Thứ hai, Bành Cương vừa chết, chắc chắn sẽ có người thừa cơ gây rối. Em sẽ gặp phải áp lực rất lớn. Nhưng đừng lo, dù xảy ra chuyện gì em cũng không cần hoảng sợ, cứ bình tĩnh làm việc của mình”.
“Thứ ba, trong nội bộ công ty nhất định có tai mắt của đối phương. Hiện giờ anh chỉ có thể tin tưởng em nên mới bảo em thay Lạc Bân”.
“Cái gì nên nói đều nói cả rồi. Em có gì cần hỏi cứ hỏi”.
Lúc này cả người Dương Thanh toát ra sự uy nghiêm của người lãnh đạo khiến Tần Y e sợ.
Mặc dù cô ta có rất nhiều nghi ngờ nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc, lắc đầu nói: “Anh yên tâm, em sẽ không khiến anh thất vọng!”
“Được, nếu không có vấn đề gì, anh sẽ giao công ty cho em. Nếu bạn em Tôn Điềm thực sự có năng lực thì có thể đề bạt”.
Dứt lời, anh xem đồng hồ rồi đứng dậy: “Anh phải đi đón Tiêu Tiêu đây!”
Sau đó, anh quay người rời đi, để lại Tần Y vẫn chưa hết kinh ngạc: “Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh vẫn đi được sao?”
Tin tức Tần Y làm tổng giám đốc tạm thời vừa truyền ra, mọi người đều bàng hoàng, nhiều người rất bất mãn.
Đối với Tần Y vừa mới nhậm chức đúng là áp lực đè nặng.
Dương Thanh cũng biết chuyện này. Anh có thể giải quyết phiền toái này dễ như trở bàn tay.
Anh để Tần Y tự đối mặt với rắc rối này vì muốn rèn luyện cô ta. Chi nhánh Giang Hải chẳng là gì với anh, Yến Đô mới là chiến trường thật sự.
Trong một tòa biệt thự xa hoa thuộc một trang viên khổng lồ ở Yến Đô.
Một bóng người trẻ tuổi đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Sau lưng anh ta còn có một người đàn ông trung niên cẩn thận nói: “Cậu Bân, tôi đã ép Bành Cương tự tử theo ý cậu. Bây giờ thằng vô dụng kia đang sứt đầu mẻ trán”.
Người được gọi là cậu Bân nhếch miệng cười: “Làm khá lắm”.
Dứt lời, cậu Bân cười híp mắt đi tới khay đựng bằng gỗ lim rót hai ly rượu vang rồi đưa một ly cho người đàn ông trung niên kia: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, ông nên ra nước ngoài tránh bão. Kính ông một ly tiễn đường”.
“Cảm ơn cậu Bân! Được làm việc cho cậu là vinh hạnh của tôi!”
Người đàn ông đứng tuổi biết rõ thân phận của chàng trai trẻ tuổi trước mắt, không khỏi hoảng hốt vì được anh ta quan tâm, vội vàng nâng ly lên.
“Keng!”
Tiếng chạm ly thanh thúy vang lên.
Người đàn ông đó uống cạn ly.
“Tôi đi trước đây. Đợi tôi trở về sẽ lại phục vụ cậu”.
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Nhưng chỉ được vài bước, ông ta bỗng thấy choáng váng.