Tài năng và thế lực sau lưng cô ta đều có thể đảm bảo lời cô ta nói là thật.
Thế nhưng Hạ Hà vẫn kiên quyết lắc đầu: “Xin lỗi!”
Lần này, nụ cười trên mặt Tôn Chí Kiều dần biến mất. Cô ta híp mắt nói: “Cô có chắc muốn ở lại công ty giải trí Ngôi Sao không?”
Thấy sắc mặt Tôn Chí Kiều biến đổi, Hạ Hà cảm thấy lo sợ, nhưng cô ta vẫn kiên định lắc đầu: “Xin lỗi, cả đời này tôi sẽ chỉ ở lại công ty giải trí Ngôi Sao”.
Câu nói này chặn đứng con đường khuyên nhủ của Tôn Chí Kiều.
Ngô Thiên Hữu định lên tiếng, nhớ lại lời cảnh cáo vừa rồi của Tôn Chí Kiều bèn nhịn xuống, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Chỉ cần Hạ Hà từ chối, hi vọng báo thù của anh ta sẽ rất lớn.
Tôn Chí Kiều không nói chuyện, nhìn chằm chằm Hạ Hà không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bỗng cô ta cười rộ lên: “Được, cô đã kiên quyết ở lại giải trí Ngôi Sao, tôi cũng không ép buộc”.
Hạ Hà thở phào một hơi, vội vàng nói: “Cảm ơn sếp Tôn!”
Ngô Thiên Hữu lập tức hốt hoảng: “Chị họ, chị tự tới đây mời cô ta, sao cô ta có thể từ chối chị?”
“Bốp!”
Tôn Chí Kiều lại tát Ngô Thiên Hữu hai cái, híp mắt nói: “Tao cần mày dạy tao làm việc à?”
Ngô Thiên Hữu ấm ức, lần này thực sự hoảng rồi, không dám nói nữa, chỉ liều mạng lắc đầu.
Tôn Chí Kiều không dạy dỗ anh ta nữa, lại nhìn sang Hạ Hà, cười híp mắt nói: “Cô có thể từ chối đến giải trí Tôn Thị, nhưng cô sẽ không từ chối lời mời ăn cơm của tôi chứ?”
Hạ Hà sững sờ một lúc mới hiểu ý của Tôn Chí Kiều.
Cô ta mừng rỡ gật đầu: “Được, chỉ cần sếp Tôn muốn, tôi có thể đi ăn với cô bất cứ lúc nào”.
Trong mắt cô ta, Tôn Chí Kiều là người có địa vị cao, không thể đắc tội.
Dù thế nào Tôn Chí Kiều và Ngô Thiên Hữu cũng cùng một bọn. Nếu Ngô Thiên Hữu vẫn muốn tiếp tục đối phó Dương Thanh, chắc chắn sẽ mượn sức Tôn Chí Kiều.
Nhưng nếu cô ta có thể quen biết Tôn Chí Kiều, biết đâu lại có thể ngăn cản Ngô Thiên Hữu mượn sức Tôn Chí Kiều đối phó Dương Thanh?
Cô ta nghĩ thân phận của Tôn Chí Kiều quá khủng bố, không muốn gây phiền phức cho Dương Thanh.
“Được, bảy giờ tối nay tôi đợi cô ở Nam Tương Viên!”
Tôn Chí Kiều mỉm cười đưa cho Hạ Hà một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, có cả số điện thoại”.
“Được, tối nay tối sẽ tới đúng giờ”, Hạ Hà giơ hai tay nhận danh thiếp, cười đáp.
“Được, buổi tối gặp nhé!”
Tôn Chí Kiều mỉm cười quay người rời đi.
Brừm!
Tiếng động cơ xe vang lên. Chiếc Ferrari màu đỏ lao vút đi như một tia chớp màu đỏ.
Ngô Thiên Hữu chết sững, người mình mời tới giúp cứ bỏ đi như vậy sao?
Không chỉ không giúp anh ta trả thù, ngược lại còn mời Hạ Hà ăn cơm?
“Ngô Thiên Hữu, cậu đúng là đáng thương!”
“Phải đó, cậu nhờ chị họ tới trả thù, kết quả lại bị cô ta tát mấy cái, ha ha ha ha!”
Đám người trong đoàn làm phim đều cười phá lên.
Ngô Thiên Hữu chỉ muốn kiếm một lỗ nẻ để chui, hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ: “Các người cứ cười đi! Sẽ có lúc các người phải hối hận!”
Nói xong, anh ta vội vã lên xe rời đi.
“Chúc mừng cô, Hạ Hà!”
Viên Nhã Kỳ đi tới cười nói: “Tôn Chí Kiều có thế lực rất lớn. Nếu có thể dựa dẫm cô ta, tiền đồ của cô sẽ vô cùng rộng mở!”
“Đúng vậy, Tôn Chí Kiều là người nhà họ Tôn, còn là tổng giám đốc tiền nhiệm của công ty giải trí Ngôi Sao, năng lực rất xuất sắc, nắm giữ cực nhiều tài nguyên”.
“Nếu cô ta đồng ý giúp cô, cô sắp nổi đình nổi đám rồi. Không đúng, bây giờ cô đã nổi rồi, nhưng mà lúc đó tốc độ nổi tiếng sẽ còn nhanh hơn nữa”.
Mấy nghệ sĩ lớn đều xông tới, kích động nói.