Lần này bà ta gặp phải ám sát nhập viện cấp cứu chính là lời cảnh báo. Chưa hết, lúc ở bệnh viện bà ta lại gặp ám sát lần nữa may nhờ có Mã Siêu ra tay nên mới cứu được Diệp Mạn.
Người ám sát Diệp Mạn chính là tổ chức sát thủ Hồng Trần. Khi tổ chức này nhận nhiệm vụ thì họ sẽ giết cho bằng được mới thôi.
Tuy lần ám sát này thất bại nhưng không bao lâu nữa sẽ có sát thủ lợi hại hơn đến đối phó Diệp Mạn.
Tuy anh đã cho Mã Siêu đến bảo vệ nhưng ai có thể cam đoan rằng Mã Siêu nhất định có thể bảo vệ được Diệp Mạn?
Đừng nói là Mã Siêu dù là anh cũng chưa chắc có thể bảo đảm lần nào cũng cứu được Diệp Mạn.
Hai mươi phút sau, Dương Thanh chở Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu về dinh thự Vân Phong, sau khi chào Tần Thanh Tâm xong anh lái xe rời đi.
Lúc này đã hơn tám giờ tối, đã trễ một tiếng so với thời gian Hạ Hà hẹn anh ăn cơm.
Nhưng anh đã đồng ý đến Nam Tương Viên ăn cơm với Hạ Hà thì anh nhất định sẽ đến.
Nhưng anh chưa kịp gọi điện cho Hạ Hà thì đã nhận được điện thoại của Lạc Bân.
“Chủ tịch, không may rồi, Hạ Hà gặp phải nguy hiểm tính mạng ở Nam Tương Viên”.
Điện thoại vừa được nối máy, Lạc Bân sốt ruột nói.
Ông ta biết Dương Thanh rất quan tâm đến nữ nghệ sĩ Hạ Hà này, nên sau khi nhận được điện thoại của đạo diễn Lý liền gọi điện thoại cho Dương Thanh ngay.
“Cái gì? Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?”
Dương Thanh cũng lo, vội hỏi lại.
Trong lúc nói chuyện anh đã đạp hết ga, chạy về phía Nam Tương Viên.
Lạc Bân nói: “Tạm thời tôi cũng không rõ Hạ Hà gặp phải nguy hiểm gì, nhưng tôi biết Nam Tương Viên là sản nghiệp của nhà họ Tôn”.
“Mà đêm nay người hẹn Hà Hạ đi ăn cơm là người phụ trách Nam Tương Viên, là con cháu nhà họ Tôn tên Tôn Chí Kiều”.
“Đạo diễn Lý tiết lộ người phụ nữ này là less!”
Câu nói cuối cùng mới là mấu chốt, Dương Thanh lập tức hiểu rõ.
Hạ Hà vốn dĩ cực kỳ xinh đẹp, mà Tôn Chí Kiều lại thích phụ nữ, còn hẹn Hạ Hà đến địa bàn của cô ta ăn cơm, đã giải thích mọi chuyện.
“Được, tôi biết rồi!”
Dứt lời, Dương Thanh cúp điện thoại.
Lúc này anh mới nhớ lại khi Hạ Hà tìm anh ăn cơm giọng nói của cô ta có vẻ khẩn khoản cầu xin.
Xem ra Hạ Hà cũng biết rõ lần này cô ta đến Nam Tương Viên sẽ gặp bất lợi.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Hà nhưng gọi liên tục mấy cuộc, điện thoại của cô ấy vẫn nằm ngoài vùng phủ sóng.
Tình huống này chỉ có thể nói rõ một việc, tín hiệu của Nam Tương Viên đã bị chặn.
“Đồ thứ đàn bà khốn nạn!”
Dương Thanh giận dữ quát lên, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác.
Cuộc gọi được nối máy rất nhanh: “Tôn Húc, bạn của tôi bị Tôn Chí Kiều nhốt ở nhà hàng Nam Tương Viên. Nếu bạn tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến cả nhà Tôn chôn cùng!”
Tôn Húc đang ở nhà họ Tôn cách đó rất xa nghe được lời của Dương Thanh cả người run lên.
Ông ta biết Dương Thanh rất lợi hại, ngay cả Tào Trí nhà họ Tào cũng thua thiệt trong tay anh, huống chi là ông ta?
“Thứ đàn bà ngu xuẩn, ngay cả người phụ nữ của Dương Thanh cũng dám đụng đến, đây không phải là muốn chết sao?”
Tôn Húc cực kỳ giận dữ lập tức gọi điện cho Tôn Chí Kiều.
Chỉ là lúc này tín hiệu của Nam Tương Viên đã bị chặn lại, Tôn Chí Kiều không thể nào nhận điện thoại được.
“Người đâu chuẩn bị xe đi đến Nam Tương Viên!”
Tôn Húc nổi giận gầm lên sau đó vội vã đi ra ngoài.
Không gọi được điện thoại cho Tôn Chí Kiều, Tôn Húc đành phải tự mình đến đó.
Bây giờ ông ta chỉ có thể cầu nguyện cho bạn của Dương Thanh bình yên vô sự, nếu không Tôn Chí Kiều sẽ toi đời.