“Tần Thanh Tâm, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Dương Thanh cả giận nói: “Anh biết anh lừa em là anh sai. Nhưng em không thể vì trả thù anh mà lãng phí chính mình chứ?”
Nào ngờ, lời nói này càng khiến Tần Thanh Tâm tức giận hơn: “Phải! Tôi lãng phí chính mình đấy. Lúc anh làm mấy chuyện bẩn thỉu kia sau lưng tôi, sao anh không nghĩ đến tôi?”
“Sao anh không nghĩ đến con gái? Bây giờ anh còn tư cách nói những lời này không?”
“Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Mau cút đi cho tôi!”
Tần Thanh Tâm tức giận rít gào, nước mắt tuôn rơi.
Mỗi một câu nói của cô như mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào tim Dương Thanh.
“Em không thể cho anh cơ hội giải thích sao?”
Dương Thanh nhìn chằm chằm cô, lên tiếng hỏi.
“Giải thích? Anh còn có thể giải thích cái gì?”
Tần Thanh Tâm châm chọc nói: “Anh định nói người đàn bà kia ngã trẹo chân trong phòng tắm, bảo anh vào giúp. Lúc anh đi vào cô ta đã mặc xong quần áo rồi hả?”
“Hay là nói tối hôm đó, cả đêm anh không về nhà chỉ vì chơi bài với cô ta ở khách sạn, không hề làm gì khác?”
“Tôi không phải đồ ngu, cũng không cần nghe mấy lời giải thích giả dối kia của anh”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức sững sờ.
Chuyện đêm đó ở khách sạn chỉ có anh và Hạ Hà biết, sao Tần Thanh Tâm lại biết được?
Hạ Hà không phải loại phụ nữ đi nói xấu người khác. Anh lo Tần Thanh Tâm nghĩ ngợi lung tung nên mới giấu diếm cô, đương nhiên không thể nói cho cô biết chuyện này.
Vậy thì làm sao cô biết?
“Có phải anh ngạc nhiên lắm không? Có phải đang nghĩ mình giấu kĩ như vậy sao tôi lại biết được đúng không?”
Tần Thanh Tâm lau nước mắt, châm chọc nói: “Tôi nói cho anh biết, đêm hôm đó anh chưa thèm cúp điện thoại của tôi đã chạy đi giúp ả đàn bà kia rồi”.
Bấy giờ Dương Thanh mới hiểu được mọi chuyện. Thì ra lúc đó anh vội vã đi xem Hạ Hà, quên cúp máy.
Nhưng hiện giờ xem ra, Tần Thanh Tâm vẫn không biết người phụ nữ kia chính là Hạ Hà, nếu không đã không hiểu lầm anh như vậy.
“Tâm à, chuyện này không phải như em nghĩ đâu. Hôm nay anh đến đây là để giải thích…”
Dương Thanh hạ giọng nói, nhưng chưa nói hết câu đã bị Tần Thanh Tâm chặn họng: “Câm miệng! Tôi không muốn nghe anh giải thích. Bây giờ tôi chỉ muốn anh mau cút khỏi tầm mắt của tôi!”
Lần đầu tiên Dương Thanh thấy Tần Thanh Tâm tức giận tới vậy, ngơ ngác nhìn cô.
Nhưng nghĩ tới cô nghe thấy mình và Hạ Hà nói chuyện, cô tức giận như vậy cũng dễ hiểu.
“Hu hu…”
Đúng lúc này, Tiêu Tiêu đột nhiên òa khóc; “Mẹ ơi, con không muốn bố đi. Con muốn bố mẹ ở cùng nhau”.
“Hai người đừng ly hôn được không? Con không muốn bố mẹ ly hôn đâu”.
Thấy Tiêu Tiêu đau lòng, Tần Thanh Tâm cũng không nhịn được ôm chặt con gái.
Cô đang rất mâu thuẫn, muốn Dương Thanh đi nhưng con gái lại kêu khóc không muốn.
“Cậu Thanh, hình như cậu hiểu lầm tôi và Thanh Tâm rồi”.
Người thanh niên vừa bị Dương Thanh đấm đột nhiên bước tới nhìn anh, nghiêm túc nói.
“Hiểu lầm?”
Ánh mắt Dương Thanh lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn chằm chằm anh ta nói: “Thanh Tâm là cái tên anh gọi được à?”
“Tôi gọi cô ấy là sếp Tần là được rồi chứ?”
Người thanh niên vội vàng nói, ánh mắt nhìn Dương Thanh có vẻ kính nể.
Dương Thanh cảm thấy khó hiểu, mình vừa đánh anh ta, sao anh ta lại kính nể mình?
Nhưng thế này chứng tỏ Tần Thanh Tâm và anh ta không có quan hệ gì.
Thấy Dương Thanh không lên tiếng, người kia mới cười khổ nói: “Tôi là Diệp Phàm, bố tôi là Diệp Hoa. Tính ra sếp Tần phải là em họ tôi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!