“Tôi là Bạch Tuấn Hào, đến từ Vương tộc họ Bạch. Hôm nay tôi đến tập đoàn Nhạn Thanh để thu mua lại các người”.
Sau khi biết thân phận của anh ta, Tần Y lại càng chấn động.
Tuy các nhân viên khác không biết Vương tộc là gì, nhưng Tần Y là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, tiếp xúc với nhiều thứ hơn, cũng biết Vương tộc nghĩa là gì.
Thì ra đối phương chính là người của Vương tộc, khó trách hống hách như thế.
“Muốn thu mua lại tập đoàn Nhạn Thanh à? Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở đi nhé!”
Mặc dù e ngại thân phận của đối phương nhưng Tần Y cũng không phải người dễ cúi đầu. Cô ta biết tập đoàn Nhạn Thanh rất quan trọng với Dương Thanh.
Chính vì thế, dù có phải đối mặt với người của Vương tộc, cô ta cũng không sợ, bởi vì Dương Thanh sẽ không bán tập đoàn Nhạn Thanh.
“Người đẹp chẳng chịu nể mặt tôi gì cả. Tôi là dòng chính của Vương tộc, được tôi nhìn trúng là vinh hạnh của cô đấy”.
Bạch Tuấn Hào bật cười nói: “Chỉ cần cô khiến tôi hài lòng, biết đâu có thể gà rừng biến thành phượng hoàng, có hi vọng trở thành Vương hậu tương lai?”
“Anh im đi!”
Tần Y gào lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lập tức cút ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh!”
Bộ dạng hùng hổ bức người của anh ta khiến Tần Y mất khống chế.
“Bảo vệ đâu, mau đuổi họ ra ngoài cho tôi!”
Tần Y ra lệnh.
Hiện giờ cô ta chỉ muốn đuổi thẳng cổ Bạch Tuấn Hào đi, cơn giận khiến cô ta quên mất thân phận của đối phương và thực lực mạnh mẽ của vệ sĩ đối phương.
“Mời các cậu lập tức ra khỏi đây!”
Đội trưởng đội bảo vệ tiến lên, nhìn chằm chằm Bạch Tuấn Hào nói.
Anh ta định đuổi đối phương mà không cần ra tay, nào ngờ làm như vậy chỉ là tự rước lấy nhục.
Bạch Tuấn Hào không thèm nhìn hắn ta, một gã vệ sĩ sau lưng anh ta lập tức biến mất.
“Uỳnh!”
Tiếng va chạm thật lớn vang lên. Đội trưởng đội bảo vệ chưa kịp trông thấy bóng dáng của vệ sĩ nhà họ Bạch đã bị đánh bay ra ngoài như trái bóng.
Ngay sau đó, anh ta lập tức ngất xỉu.
Đám người còn lại vẫn chưa hết khiếp sợ, nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Gã vệ sĩ kia đánh bay đội trưởng đội bảo vệ rồi lại xông tới một anh bảo vệ khác.
Gã vệ sĩ còn lại sau lưng Bạch Tuấn Hào cũng xông ra.
“Bịch bịch bịch!”
Mọi người chỉ thấy hoa hết cả mắt, thoáng chốc mười mấy bảo vệ đều lăn lộn dưới đất không gượng dậy nổi.
Thậm chí còn có mấy người ngất xỉu tại chỗ.
Tất cả đều sợ ngây người, chợt có ý nghĩ muốn lập tức chạy khỏi nơi này.
Tần Y khiếp sợ một lúc rồi dần tỉnh táo lại. Trông thấy các bảo vệ ngã dưới đất, cô ta rất áy náy.
Nếu cô ta không ra lệnh cho bọn họ đuổi người đi, bọn họ sẽ không bị đánh thê thảm như vậy.
“Người đẹp, bảo vệ của cô không đủ để bọn tôi nhét kẽ răng!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!