“Còn phí tổn thất tinh thần của nhân viên, tôi thấy ở đây có chừng bốn, năm mươi người phải không? Thế thì lại làm tròn tiếp, tính là một trăm người, mỗi người phải được bồi thường một trăm nghìn, tổng là mười triệu”.
“Tổng cộng toàn bộ là bao nhiêu?”
Mã Siêu hỏi thư ký.
Thư ký vội vàng đáp: “Tổng cộng là 22 triệu 500 nghìn!”
“Nhân lên hai mươi lần là bao nhiêu?”
“445 triệu!”
“Được, tiếp tục làm tròn lên một tỷ đi!”
Nghe thấy thế, Bạch Tuấn Hào trố mắt ra nhìn. Đây chính là ăn cướp trắng trợn!
“Ranh con, mày nghe thấy chưa? Trong vòng năm phút nếu mày không bồi thường đủ một tỷ, tao sẽ tăng gấp đôi tiếp”.
Mã Siêu giẫm lên ngực Bạch Tuấn Hào, ngạo nghễ nhìn xuống anh ta.
Nghe Mã Siêu nói vậy, Bạch Tuấn Hào chỉ cảm thấy cổ họng tanh nồng, bỗng phụt máu.
Anh ta bị tức đến phụt máu.
Anh ta ngậm thìa vàng lớn lên, trước giờ đều là anh ta giẫm lên người khác, dọa dẫm người khác.
Nhưng hôm nay anh ta lại bị một kẻ vô danh đồng trang lứa giẫm đạp dưới chân, còn bắt anh ta phải bồi thường một tỷ.
Đối với nhà họ Bạch, một tỷ chẳng đáng là bao, nhưng đối với anh ta lại là một số tiền khổng lồ.
Một tỷ đã gần bằng toàn bộ tài sản của anh ta.
Trong Vương tộc, anh em tranh giành quyền lực, không có tiền không làm gì được.
Nếu quả thực phải bồi thường một tỷ, về sau anh ta phải tranh đấu với các anh em khác kiểu gì?
“Tôi không có tiền!”
Bạch Tuấn Hào nghiến răng nghiến lợi nói.
Mã Siêu lạnh giọng nói: “Một tỷ cũng không có, thật mất mặt nhà họ Bạch”.
Dứt lời, anh ta cũng mặc kệ Bạch Tuấn Hào, nói với một bảo vệ: “Giam thằng ranh này lại, nếu năm phút sau vẫn chưa bồi thường, tăng lên hai tỷ, năm phút nữa mà vẫn chưa bồi thường thì đừng lãng phí thời gian nữa, đánh gãy năm chi của nó đi”.
“Năm chi?”
Bảo vệ ngơ ngác hỏi.
Mã Siêu cười híp mắt nhìn vào giữa háng hắn ta, bảo vệ lập tức bừng tỉnh thốt lên: “Thì ra là biến cậu ta thành thái giám!”
Tần Y với thư ký và đám nhân viên nữ nghe thấy thế lập tức đỏ bừng mặt.
“Anh Siêu yên tâm, chúng tôi biết phải làm gì rồi”.
Bảo vệ vội vàng đáp.
Vừa nãy nhiều anh em bị vệ sĩ nhà họ Bạch đánh, còn suýt bị đánh chết, bây giờ có Mã Siêu mở lời, đương nhiên họ sẽ không nương tay.
Mã Siêu ẩn ý nhìn Bạch Tuấn Hào: “Mày tự cầu phúc đi!”
Dứt lời, anh ta cất bước đi tìm Dương Thanh.
“Quay lại đây! Quay lại đây cho tao!”
Bạch Tuấn Hào thấy Mã Siêu cứ đi như thế, hốt hoảng gào lên.