Quan Hân bất giác muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng cô ta vừa mới định hét lên thì đã bị chú Đức lườm một cái, cô ta lập tức im miệng lại.
Một cao thủ Vương Cảnh đối với Vương tộc họ Quan mà nói là vô cùng quan trọng. Cho dù cô ta có là con cháu dòng chính của Vương tộc họ Quan cũng không dám tùy tiện đắc tội với cao thủ Vương Cảnh.
“Cút!”
Dương Thanh tức giận hét lên: “Hôm nay tôi nhất định phải lấy mạng chó của họ!”
Dứt lời anh liền đạp chân lao về phía Quan Hân trong nháy mắt.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Chú Đức cũng rất tức giận, là một cao thủ Vương Cảnh của Vương tộc họ Quan, lão ta đâu đã có khi nào phải thẽ thọt khúm núm như bây giờ?
Lão ta giơ tay đập về phía đầu Dương Thanh.
“Hừ!”
Dương Thanh cười khẩy, anh cũng vung nắm đấm ra.
“Rầm!”
Khi hai lòng bàn tay va vào nhau, một lực mạnh mẽ đột nhiên bật ra từ vị trí hai lòng bàn tay gặp nhau.
“Phụt!”
Trong giây tiếp theo, cơ thể của chú Đức bay lên trời, cả người lơ lửng trên không và phun ra một ngụm máu.
Ngược lại, Dương Thanh không hề bị đánh lùi lại, anh không thèm nhìn chú Đức bị mình đánh bay mà giơ tay túm về phía Quan Hân đang đờ đẫn cả ra.
Quan Hân đã sợ đến há hốc miệng, cao thủ Vương Cảnh siêu quần trong mắt cô ta lại không đỡ nổi một chiêu.
Ngay cả cao thủ Vương Cảnh cũng không đỡ nổi một chiêu của Dương Thanh thì Dương Thanh này là cao thủ đạt cảnh giới nào?
Quan Hồng Vĩ cũng kinh ngạc ngây người, đứng chôn chân tại chỗ, thân mình run lẩy bẩy, không dám cử động mạnh.
“Bộp!”
Dương Thanh tóm cổ Quan Hân, nhẹ nhàng siết lại, thân thể Quan Hân bị nhấc bổng lên.
Một sức mạnh khủng bố đột ngột tản ra từ người Dương Thanh, khiến Quan Hân hoàn toàn nghẹt thở.
Nhưng cơn đau trên thân thể vẫn thua xa nỗi sợ hãi trong nội tâm cô ta lúc này.
“Nếu không phải vì người anh em của tôi muốn tự tay giải quyết cô thì bây giờ cô đã là một cái xác rồi!”
Mắt Dương Thanh đã đỏ bừng, nhìn chằm chằm Quan Hân, giọng trầm trầm âm u như một ác quỷ đến từ địa ngục.
Quan Hân lại như thấy đuợc một tia hi vọng sống sót, nhưng cô ta còn chưa kịp vui mừng thì Dương Thanh đã nói tiếp: “Nếu cô đã thích làm người khác cảm nhận nỗi thống khổ vì li biệt sinh tử với người thân thì hôm nay để tôi giúp cô được trải nghiệm cảm giác đó một lần”.
“Huỵch!”
Dứt lời, Dương Thanh vung tay ném ra, thân thể Quan Hân nặng nề va mạnh vào vách tường, hộc một ngụm máu tươi.
Quan Hân bị ném vào tường, đầu choáng váng, cảm thấy xương cốt toàn thân đã rã rời.
“Cậu, cậu định làm gì?”
Cô ta còn chưa lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy giọng bố mình run rẩy vang lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!