Nhưng bất kể kết quả thế nào, khi Mễ Tuyết phải chịu thương tổn lớn như vậy, Dương Thanh cũng đã định ra cho hai bố con Quan Hồng Vĩ và Quan Hân một bản án cuối cùng: Tử hình.
“Tôi biết, dù bây giờ tôi nói gì hoặc làm gì chăng nữa đều không thể bù đắp lại được những thương tổn đã gây ra cho bạn cậu”.
“Bây giờ tôi cũng không có mong muốn gì, chỉ cầu mong cậu Thanh có thể cho Vương tộc họ Quan chúng tôi một cơ hội”.
“Sai là sai, đúng là đúng, tôi và con gái tôi đã phạm phải sai lầm, nhưng tôi mong cậu Thanh đây có thể nể mặt Quan Duyệt mà tha cho Vương tộc họ Quan chúng tôi”.
Quan Hồng Vĩ khẩn khoản cầu xin, mặc dù Vương tộc họ Quan còn có Quan Vương trấn thủ, nhưng một cao thủ Thần Cảnh hoàn toàn có dư năng lực phá vỡ toàn bộ Vương tộc họ Quan này.
Đây là chuyện cuối cùng ông ta có thể làm vì Vương tộc họ Quan.
Quan Duyệt là đệ tử của Dương Thanh, trước còn từng chắn đạn cho Dương Thanh. Quan Hồng Vĩ đã từng điều tra về Dương Thanh, biết anh là người trọng tình trọng nghĩa.
Nể tình Quan Duyệt, có lẽ anh sẽ buông tha Vương tộc họ Quan.
“Được, tôi đồng ý! Chỉ cần người của Vương tộc họ Quan không cố tình gây hấn với tôi, tôi sẽ không ra tay với Vương tộc họ Quan các ông”.
Dương Thanh gật đầu đồng ý.
Anh chưa bao giờ muốn trở thành kẻ địch với bất kì gia tộc nào, cho tới ngày nay, mọi chuyện đều là bị người ta ép buộc bất đắc dĩ phải làm.
“Cảm ơn cậu Thanh!”
Quan Hồng Vĩ cảm kích nói.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên đinh tai.
Chú Đức đang che chắn trước mặt Quan Hồng Vĩ lập tức quay lại, thấy Quan Hồng Vĩ đã cầm súng tự sát.
“Bố ơi!”
Quan Hân thét lên thê lương, nhào tới ôm xác Quan Hồng Vĩ.
“Bố, bố đừng làm con sợ, bố sao vậy? Bố tỉnh dậy đi, bố đừng ngủ mà, đừng ngủ mà, bố mau tỉnh dậy đi!”
Quan Hân ôm lấy Quan Hồng Vĩ, thất thanh khóc to.
Chú Đức lặng người đi, nhìn thi thể Quan Hồng Vĩ, trong mắt lão ta chỉ còn lại bi thương.
Có lẽ đây là nhân quả!
Quan Hân khóc lóc thảm thiết, là con cháu Vương tộc, ở trong Vương tộc họ Quan cũng luôn được Quan Vương chiều chuộng, đã bao giờ cô ta phải trải qua những chuyện thế này?
Vì lỗi lầm của cô ta mà người bố yêu thương cô ta nhất đã phải nổ súng tự sát ngay trước mặt cô ta.
Cho đến lúc chết, bố vẫn luôn cầu xin cho Vương tộc họ Quan.
Là con trai Quan Vương, có thể ông ta không có nhiều tài hoa lãnh đạo gia tộc, nhưng ông ta đúng là một đứa con đủ tư cách của Quan Vương.
“Cậu Thanh, xin cậu hãy cho Vương tộc họ Quan một cơ hội!”
Chú Đức bỗng nói một câu.
Lời vừa dứt, không đợi Dương Thanh đáp lại, lão ta đã vung tay lên, vỗ một chưởng vào trán mình.
“Thịch!”
Một tiếng động thật lớn vang lên, chú Đức lập tức trào máu tươi khắp thất khiếu, ngay sau đó, thân thể lão ta đổ sập xuống đất.