Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

Vương thành Quan là Vương thành của một trong chín châu vực lớn, cả kinh tế lẫn quân sự đều rất phát triển.

 

Tuy lúc này đã hơn mười một giờ đêm, nhưng đèn đóm ở Vương thành Quan vẫn sáng trưng, xe cộ qua lại tấp nập.

 

Mã Siêu đi ra khỏi sân bay, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén. “Vương tộc họ Quan, tôi tới rồi đây!”

 

Mã Siêu nhìn về một hướng, lạnh lùng nói.

 

Ở hướng đó chính là Vương phủ họ Quan mà anh ta định xông vào đêm nay.

 

Đến giờ Mễ Tuyết vẫn chưa tỉnh lại.

 

Tuy Ngải Lâm nói Mễ Tuyết vẫn có hy vọng tỉnh lại, nhưng anh ta biết rõ hy vọng đó vô cùng xa vời.

 

Đối với anh ta, chuyện này đúng là cú sốc lớn.

 

Khi đưa Mễ Tuyết ra khỏi khách sạn vào hôm đó, anh ta đã trơ mắt nhìn Mễ Tuyết đang ngồi trong xe con bị một chiếc xe tải hạng nặng tông trúng.

 

Chính anh ta đã bế Mễ Tuyết với cơ thể đầy máu ra ngoài.

 

Mỗi khi nhớ tới cảnh tượng này, anh ta lại thấy lòng đau như cắt, chỉ muốn nằm trên giường bệnh thay cho Mễ Tuyết thôi.

 

Anh ta là anh trai mà lại để lạc em gái 12 năm, anh ta đã không làm tròn bổn phận.

 

Anh ta là chồng, nhưng vừa cưới xong đã bỏ rơi vợ để đến đây báo thù rửa hận cho em gái, anh ta cũng không làm tròn trách nhiệm của người chồng nốt.

 

Anh ta đã lựa chọn lặng lẽ rời đi chứ không nghe lời Dương Thanh, anh ta cũng không xứng đáng với anh em.

 

Tuy anh ta biết Dương Thanh sẽ báo thù cho em gái giúp anh ta, nhưng anh ta thực sự không chờ nổi nữa, chỉ muốn đích thân giết chết kẻ thù. “Lâm, anh Thanh, xin lỗi!”

 

Mã Siêu khẽ nói rồi vẫy một chiếc taxi lại. “Chào anh, cho hỏi anh định đi đâu thế?”

 

Tài xế hỏi. “Vương phủ họ Quan!”

 

Mã Siêu lạnh nhạt nói.

 

Nghe thấy thế, tài xế cười: “Đêm hôm khuya khoắt, anh đến Vương phủ họ Quan làm gì thế?” “Giết người!”

 

Mã Siêu lạnh lùng nói.

 

Tài xế hơi sửng sốt rồi phá lên cười: “Người anh em hài hước thật, đến Vương phủ họ Quan để giết người ư? Tôi thà tin anh chính là người của Vương phủ họ Quan hơn đấy”.

 

Mã Siêu không quan tâm đến tài xế nữa, nhắm nghiền måt. Thấy Mã Siêu im lặng, tài xế cũng không tự chuốc nhục vào thân, ngậm miệng rồi tập trung lái xe.

 

Hai mươi phút sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại ở cửa Đông của Vương phủ họ Quan, tài xế cười ha hả: “Chỗ mà anh muốn đến để giết người đây, tới rồi đấy!”

 

Giọng anh ta có vẻ mỉa mai.

 

Lúc này Mã Siêu mới chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có sát khí vô cùng lạnh lẽo. “Không cần thối lại!”

 

Anh ta tiện tay đưa mấy tờ một trăm tệ cho tài xế rồi xuống xe.

 

Thấy Mã Siêu để lại mấy trăm tệ, tài xế lập tức sáng mắt lên, nhìn theo bóng lưng Mã Siêu với vẻ kinh ngạc: “Xem ra anh ta đúng là người của Vương phủ họ Quan rồi”.

 

Chỉ người của Vương phủ họ Quan mới hào phóng đến thể.

 

Tài xế đang định rời đi, chợt nhớ ra Mã Siêu đã nói mình tới đây để giết người, thấy hơi tò mò, bèn nán lại. “Đây là khu vực quan trọng của Vương phủ, người ngoài không được bước vào, hãy rời đi ngay!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement