Vừa nãy anh đã chìm đắm trong tiếng đàn của lão ta. Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ.
Mặc dù chỉ trong một khúc nhạc, Dương Thanh lại có cảm giác như đã trải qua cả một đời người.
Có lẽ cao thủ ẩn dật chính là chỉ người như ông Phùng. “Ông nội, gió nổi lên rồi, ông mau về đi!”
Một cô gái trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách cổ điển cầm một chiếc áo khoác đi tới choàng lên người ông Phùng. “Ông Phùng, tôi là Đổng Chiêm Cương. Chúng ta đã từng gặp mặt, ông còn nhớ chứ?”
Đổng Chiêm Cương vội vàng bước tới nói.
Ông Phùng không thèm nhìn ông ta, dứt khoát cất bước đi vào trong phòng. “Ông Phùng!”
Đổng Chiêm Cương lập tức hoảng hốt, cuống quýt đuổi theo. “Cút!”
Ông Phùng lại gầm lên, vẻ mặt hung tợn như một con thú dữ.
Đổng Chiêm Cương là cao thủ Vương Cảnh, vậy mà giờ đây lại bị một tiếng quát của ông Phùng dọa lui.
Ông ta có ảo giác, nếu mình không lùi lại, e là ông
Phùng sẽ lấy mạng mình. “Ông Pùng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Xin ông hãy cứu anh em của tôi. Chỉ cần ông có thể cứu sống cậu ấy, tôi sẽ đồng ý làm bất cứ chuyện gì”.
Dương Thanh vội vàng tiến lên, thái độ chân thành, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.
Ông Phùng cười lạnh, châm chọc nói: “Thực sự làm bất cứ chuyện gì sao?”
Dương Thanh đột nhiên có cảm giác đâm lao phải theo lao. Vừa rồi chỉ là anh buột miệng nói ra trong lúc cấp bách. Khó khăn lắm ông Phùng mới chịu nói chữ khác ngoài chữ “cút”, anh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, lập tức gật đầu đáp: “Chỉ cần có thể cứu sống anh em của tôi, ông muốn tôi chết cũng được! “Vậy thì chỉ cần cậu chịu cưới cháu gái tôi, tôi sẽ cứu anh em của cậu”.
Ông Phùng lên tiếng.
Dương Thanh giật mình ngơ ngác. Sao lão già này lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy?
Cô gái ăn mặc cổ điển bên cạnh ông Phùng lập tức đỏ mặt, dường như hơi thẹn thùng, nhưng không hề phản bác.
Rõ ràng, cô ta chính là cháu gái của ông Phùng. “Xin lỗi ông. Tôi đã có vợ con, không thể cưới cháu gái ông được nữa.
Sau một lúc im lặng, Dương Thanh nghiêm túc nói: “Ông Phùng, tôi xin ông cứu giúp anh em của tôi, coi như tôi nợ ông một lần. Chỉ cần không phạm pháp, tôi sẽ làm cho ông bất cứ chuyện gì”.
Ông Phùng cười lạnh hỏi: “Cậu nợ tôi một lần có tác dụng gì với tôi không?”
Đổng Chiêm Cương vội vàng nói: “Chắc ông chưa biết, cậu ấy lại anh hùng của cả quốc gia này, từng là Tưởng quân của biên giới phía Bắc. Cậu ấy nhất định sẽ không để ông thất vọng đâu”. “Trừ phi cậu ta đồng ý cưới cháu gái tôi, không thì không cứu!”
Ông Phùng lạnh lùng từ chối rồi đi vào phòng, đóng sập cửa lại. Dương Thanh và Đổng Chiêm Cương bị nhốt ở ngoài cửa. “Tôi chỉ cho cậu mười phút để suy nghĩ. Hết mười phút mà cậu vẫn không chịu cưới cháu gái tôi thì cả đời này cũng đừng hòng mong tôi ra tay cứu người!”
Ông Phùng nói vọng ra.
Dương Thanh lập tức cau mày, không hiểu tại sao mình đã lấy vợ sinh con mà ông Phùng vẫn muốn mình lấy cháu gái lão ta. “Ông ta đang đùa giỡn tôi sao?”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Đổng Chiêm Cương vội vàng lắc đầu: “Theo tôi được biết, trước giờ ông Phùng chưa từng đùa giỡn ai. Nếu ông ấy đã nói muốn cậu cưới cháu gái mình thì chắc chắn là thật”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lại càng tức giận.
Mã Siêu bị trúng đạn, hiện giờ vẫn chưa lấy đạn ra được, không cầm được máu, tính mạng đang gặp nguy hiểm.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!