Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

Cảm xúc của Đổng Chiêm Cường lập tức sa sút, dừng một chút mới đáp lời: “Bố Tiểu Uyển đã hi sinh từ lúc cô ấy ra đời. Mẹ của cô ấy cũng bị thương nặng trước khi sinh, trong lúc hấp hối sinh ra Tiểu Uyển rồi cũng qua đời”.

 

Cùng lúc đó trong nhà của Phùng Ái Dân.

 

Sau khi Dương Thanh và Đổng Chiêm Cường rời đi, Phùng Ái Dân đi ra khỏi phòng, bực bội nói: “Hừ! Tướng quân biên giới phía Bắc chó má gì? Đúng là đồ lừa đảo, không biết cái gì gọi là lời hứa ngàn vàng”.

 

Phùng Tiểu Uyển cười khổ, vội vàng đi rót cho Phùng Ái Dân một cốc nước ấm: “Ông nội đừng làm khó anh Thanh nữa. Dù sao anh ấy cũng là người đã có gia đình, còn có một đứa con gái, đầu thể bỏ vợ con cưới cháu về được chứ?” “Nếu anh ấy thực sự làm vậy, đừng nói là cháu, dù là ông nội nhất định cũng sẽ coi thường anh ấy”. “Nếu cháu đoán không sai, ông nội đang cố ý ép anh ấy cưới cháu phải không?”

 

Phùng Ái Dân hừ lạnh một tiếng: “Ông không cần biết, cậu ta không chịu cưới cháu là cậu ta sai. Nếu không vì nể mặt lão già kia, ông đã không thèm quan tâm đến sự sống chết của bạn cậu ta rồi”.

 

Phùng Tiểu Uyển tỏ vẻ bất lực, nhưng cũng biết tính cách của ông nội nhà mình, cười nói: “Nghĩa là ông nội vẫn sẽ chữa cho anh Siêu đúng không?”

 

Phùng Ái Dân trừng mắt nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Cháu đúng là ngốc nghếch. Người ta không chịu cưới cháu, cháu còn muốn nói giúp người ta”. “Cháu đã nói với ông lâu rồi mà, đời này cháu sẽ không lấy chồng, chỉ muốn sống mãi bên cạnh ông”.

 

Phùng Tiểu Uyển bỗng nhiên nói.

 

Nghe vậy, khóe mắt Phùng Ái Dân đỏ hoe. Lão ta rất yêu thương đứa cháu gái này.

 

Thực ra mấy chục năm trước, lão ta và Phùng Ái Quốc đều là chiến sĩ

 

Không chỉ vậy, cả dòng họ của bọn họ đều là các chiến sĩ cống hiến hết mình cho đất nước.

 

Hai mươi năm trước, con trai Phùng Ái Dân hi sinh trong một trận chiến, con dâu cũng bị thương nặng.

 

Trong lúc hấp hối, con dâu lão ta đã sinh Phùng Tiểu Uyển còn chưa đủ tháng.

 

Sau khi Phùng Tiểu Uyển ra đời, con dâu của Phùng Ái Dân chỉ kịp nhìn một cái liền qua đời.

 

Cũng chính từ lúc đó, Phùng Ái Dân rời khỏi chiến trường, sống cùng cháu gái. “Ông nội lớn tuổi rồi, sống lâu như vậy là quá đủ. Thời gian ở bên cháu cũng không còn nhiều, ông không mong gì khác, chỉ mong sau khi ông chết cháu có chỗ để dựa vào, có người thay ông chăm sóc cháu thật tốt. Vậy thì dù có chết ông cũng có thể nhắm mắt”.

 

Phùng Ái Dân nói xong, nước mắt tuôn rơi đầy mặt “Ông nội đừng nói như vậy. Ông rất khỏe mạnh, nhất định vẫn có thể sống lâu hơn nữa”.

 

Phùng Tiểu Uyển lập tức bật khóc, nghẹn ngào nói. “Khụ khụ khụ…

 

Phùng Ái Dân bỗng ho khan một tràng dài. Phùng Tiểu Uyển vội vàng vỗ nhè nhẹ sau lưng lão ta.

 

Sau mấy lần họ khan, Phùng Ái Dân đột nhiên họ ra máu tươi. “Ông nội!”

 

Phùng Tiểu Uyển hoảng sợ hét lên: “Rốt cuộc ông bị sao vậy?”

 

Sắc mặt Phùng Ái Dân tái mét, mặt cắt không còn một giọt máu. Lão ta lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ một viên thuốc nuốt vào miệng rồi mới cưng chiều nhìn cháu giả: “Ông sắp không xong rồi. Sau khi ông chết, cháu hãy đi tìm Dương Thanh”. “Cậu ta đã hứa với ông, chỉ cần ông chữa khỏi cho anh em của cậu ta, dù không lấy cháu cũng sẽ bảo vệ cháu cả đời!”

 

Dứt lời, Phùng Ái Dân lại họ khù khụ. Lần này lão ta họ rất mãnh liệt, lần nào cũng ho ra máu. “Ông đừng dọa cháu. Cháu không muốn ông chết đâu.

 

Cháu chỉ muốn ở bên ông cả đời, ông đừng gặp chuyện mà!”

 

Phùng Tiểu Uyển gào khóc, nhưng Phùng Ái Dân đã đến lúc hấp hối, sao có thể khỏe lại được? “Tiểu Uyển, ông phải đi rồi. Cháu nhất định phải sống thật tốt!”

 

Sau khi nói xong câu cuối, Phùng Ái Dân lại phun ra một ngụm máu lớn rồi lập tức tắt thở. “Ông nội

 

Phùng Tiểu Uyển đau khổ khóc lớn.

 

Dương Thanh vẫn chưa biết Phùng Ái Dân vừa rồi còn ép mình cưới Phùng Tiểu Uyển làm vợ đã qua đời.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement