Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

Ông ta khẽ cười nói: “Tử Khai bị thiểu năng trí tuệ từ nhỏ, năm nay đã hai mươi lăm tuổi nhưng trí tuệ chỉ tương đương với một đứa trẻ mười tuổi”.

 

“Nhưng Quan Vương yên tâm, tuy Tử Khai không thông minh nhưng năng lực sinh lý không hề có vấn đề”.

 

Vũ Ninh nhìn Quan Vương ngồi ở vị trí trên cùng, lên tiếng giải thích.

 

Ánh mắt Quan Vương trầm xuống, mặc dù không vui nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ lạnh giọng nói: “Đã gả đi thì chính là người của Hoàng tộc họ Vũ, không có cái gì yên tâm với không yên tâm cả”.

 

Vũ Ninh cười đáp: “Vậy thì cảm ơn Quan Vương!”

 

Quan Vương đột nhiên nhìn sang Quan Hồng Nghị: “Con phụ trách chuyện kế tiếp đi”.

 

“Vâng thưa bố!”

 

Quan Hồng Nghị vội vàng đứng dậy đáp. Những người khác cũng nhao nhao đứng dậy: “Cung tiễn Quan Vương!”

 

Quan Vương là người đứng đầu Vương tộc, tự mình tới gặp chủ nhân của nhánh hai Hoàng tộc họ Vũ đã là nể mặt lắm rồi.

 

Về chuyện đính hôn lão ta không cần tiếp khách.

 

Quan Vương vừa mới rời đi, đám người lập tức cảm thấy dễ thở hơn hẳn.

 

Quan Hồng Nghị là con trai cả của Quan Vương, rất có khả năng sẽ được thừa kế vị trí Quan Vương đời tiếp theo. Ông ta tiếp đãi Vũ Ninh cũng rất phù hợp.

 

Hai bên trò chuyện một lúc, Vũ Ninh đưa cho Quan Hồng Nghị một bản danh sách chi tiết, cười nói:

 

“Đại vương tử, đây là danh sách sính lễ. Ông xem thử đi, nếu không có vấn đề gì thì sau khi lễ đính hôn kết thúc, chúng tôi sẽ đưa Quan Duyệt về Hoàng tộc họ Vũ”.

 

“Ha ha, ông Ninh khách sáo quá. Không cần kiểm tra danh sách sính lễ đâu, sau lễ đính hôn ông cứ đưa người đi là được”.

 

Quan Hồng Nghị cười đáp, lập tức chủ động nâng chén: “Tôi kính ông Ninh một chén!”

 

Vũ Ninh khẽ cười cụng chén với Quan Hồng Nghị rồi một hơi uống cạn.

 

“Sau này Hoàng tộc họ Vũ và Vương tộc họ Quan chính là người một nhà, nhờ Đại vương tử chiếu cố nhiều hơn”.

 

Vũ Ninh vô cùng nhiệt tình, không hề kiêu căng ngạo mạn, dường như trước mặt Quan Hồng Nghị, ông ta mới là người phải nịnh nọt.

 

Vũ Ninh đã nể mặt, Quan Hồng Nghị đương nhiên rất vui vẻ, liên tục nói tốt.

 

Tuy là lễ đính hôn nhưng thực tế chính là một cuộc giao dịch của hai gia tộc hàng đầu. Tiệc rượu kết thúc, Quan Hồng Nghị vung tay ra lệnh: “Dẫn Quan Duyệt lên đây!”

 

“Vâng!”

 

Lập tức có người đáp lời.

 

Lúc này, Quan Duyệt đang ngồi một mình ở đầu giường trong phòng, vẻ mặt chán chường.

 

Nghĩ tới bản thân phải hi sinh hạnh phúc, gả vào Hoàng tộc họ Vũ, cô ta lại càng đau khổ.

 

“Con xin lỗi mẹ, cuối cùng con vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của Vương tộc. Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ nghe lời mẹ sống thật tốt”.

 

Hai mắt Quan Duyệt sưng đỏ, vẻ mặt kiên định nói: “Một ngày nào đó, mình sẽ rời khỏi Hoàng tộc họ Vũ!”

 

“Rầm!”

 

Bỗng cửa phòng bị đá văng ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement