Chương 1611:
Trong lòng Tào Trí hơi ngạc nhiên, cảm thấy ánh mắt Hạ Hà nhìn mình hiện giờ đã không còn một chút sợ sệt nào.
Lúc trước anh ta cho người giết Lưu Phương ngay trước mặt Hạ Hà cũng là vì muốn dọa cô ta, tiện cho sau này ép cô ta thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ tại sao Hạ Hà lại không sợ nữa?
“Muốn tôi ăn cơm với loại cặn bã như anh sao? Không bao giờ!”
Hạ Hà lạnh lùng nói: “Trước giờ tôi chưa từng muốn trở thành siêu sao nổi tiếng nhất, vậy nên đối với tôi lợi ích mà anh đưa ra không đáng một đồng”.
Dứt lời, cô dứt khoát quay người đi ra khỏi phòng.
Nụ cười trên mặt Tào Trí đã hoàn toàn biến mất. Anh ta híp mắt nhìn theo bóng lưng của Hạ Hà.
Anh ta không ra lệnh, vệ sĩ của Vương tộc họ Tào cũng sẽ không chặn Hạ Hà lại.
Anh ta là người thừa kế của nhánh ba nhà họ Tào, chủ nhánh ba tương lai, thậm chí còn có khả năng trở thành Tào Vương đời kế tiếp. Với thân phận cao quý như vậy, anh ta chưa từng bị phụ nữ từ chối.
Quan trọng đối phương chỉ là một nghệ sĩ, con hát trong mắt anh ta.
“Cô có chắc muốn đi không?”
Tào Trí bỗng lên tiếng.
Tuy đã không nhìn thấy bóng người của Hạ Hà nữa nhưng cửa phòng vẫn đang mở, anh ta biết cô ta nghe thấy được.
Hạ Hà ở ngoài phòng VIP vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị lấy mạng, đến chết còn không sợ sao lại sợ Tào Trí?
Cô ta dứt khoát không đáp lại, cất bước đi thẳng về phía trước.
Nhưng dường như hành lang này dài hơn trước rất nhiều. Cô ta cảm thấy mình đã đi rất lâu mà vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
“Người phụ nữ đã lọt vào mắt tôi, ai dám từ chối? Bắt con đàn bà đó về đây cho tôi!”
Cuối cùng Tào Trí không nhịn được nữa, nổi giận quát lớn.
Ngay sau đó, vệ sĩ của Vương tộc họ Tào đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức lao vọt về phía Hạ Hà.
Đương nhiên Hạ Hà cũng đã nghe thấy tiếng quát tháo tràn đầy tức giận của Tào Trí, vội vàng chạy thục mạng.
Cô ta không sợ chết, nhưng nếu có thể sống đương nhiên vẫn muốn sống.
Dù sao trên đời này vẫn còn người mẹ cô ta yêu thương nhất.
“Á!”
Đột nhiên, cô ta đâm vào ngực một người, hoảng sợ hét ầm lên.
Cô ta chưa kịp quay lại đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đầu óc chấn động ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt cô ta mong nhớ đã lâu.
“Anh… anh, anh còn sống!”
Cô ta sững sờ một lúc mới kinh ngạc thốt lên, nước mắt tuôn rơi.
Không biết là vì kích động khi nhìn thấy người đàn ông mà mình ngày ngày mong nhớ hay là vì anh vẫn còn sống?
Dương Thanh cười đáp: “Đương nhiên rồi!”
Nhìn thấy Hạ Hà khóc thút thít, trong lòng anh cảm thấy phức tạp.
Người con gái xinh đẹp tuyệt trần này từng vì bảo vệ Tiêu Tiêu mà chấp nhận từ bỏ trinh tiết.