Chương 1692:
“Ha ha!”
Một cao thủ cầm đầu cười lạnh nói: “Chúng tôi là người của cậu Thanh, không phải ông đã biết rồi sao?”
Tần Như Phong vô thức liếc nhìn Dương Thanh, chỉ thấy anh ung dung đứng sau lưng Tần Đại Dũng, hai tay để trên xe đẩy, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn lão ta.
Lão ta không hề thấy bất kỳ sự lo lắng nào từ trong mắt Dương Thanh, lúc anh nhìn lão ta chẳng khác nào nhìn một người rất bình thường, thậm chí còn lộ ra vài phần khinh thường.
Một người chưa tới ba mươi tuổi lại dám xem thường bán bộ Thần Cảnh như lão ta?
Tần Như Phong nhất thời thẹn quá thành giận: “Giết!”
Hơi thở trên người Tần Như Phong bỗng tăng vọt, lão ta lao thẳng vào tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.
“Giết!”
Tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ không hề sợ hãi Tần Như Phong, nghênh chiến với lão ta.
Trong lúc nhất thời, thế lực hai bên ngang nhau, tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ giao đấu với cao thủ bán bộ Thần Cảnh vậy mà lại không hề tỏ ra yếu thế.
Việc này khiến đám người Tần Đức Chính thấy được hy vọng.
“Tốt!”
Tần Đức Chính kích động nói: “Hôm nay chính là ngày chết của Tần Như Phong!”
Tần Đại Dũng cũng kích động tột độ: “Không ngờ những người này lại lợi hại như vậy”.
Ông ấy càng tò mò thực lực của Dương Thanh hơn.
Lúc tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nhìn Dương Thanh, trong mắt ngập tràn kính trọng.
Tần Đại Dũng biết đó là sự kính trọng của kẻ yếu đối với kẻ mạnh.
Sức chiến đấu của tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đã mạnh như vậy, liệu thực lực của Dương Thanh sẽ mạnh đến cỡ nào?
Ông ấy chợt nhớ lại lúc nãy Dương Thanh đã nói, có anh ở đây đám người Tần Đức Chính sẽ không sao. Lẽ nào, Dương Thanh quả thật lợi hại đến nỗi có thể tự tin đánh bại cả Tần Như Phong?
“Ầm!”
Đúng lúc này, Tần Như Phong đột nhiên bùng nổ sức mạnh kinh người, một cú đấm vung lên, một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bị đánh bay ra ngoài.
“Chết đi cho tao!”
Tần Như Phong giận dữ như thú hoang, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng vung nắm đấm.
Tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ gần như trong tích tắc đồng loạt hộc máu bay ngược ra ngoài.
Đám người Tần Đức Chính vừa rồi vẫn còn kích động, lúc này cũng ngạc nhiên sững sờ: “Thất bại rồi?”
“Chết đi cho tao!”
Trong mắt Tần Như Phong lóe lên sát khí, nhấc chân lên lao thẳng về phía Dương Thanh.
Lúc này người lão ta muốn giết nhất chính là Dương Thanh.
Nếu không phải Dương Thanh dẫn đám cao thủ này đến thì lão ta sẽ không bị ép đến bước này.
Giờ khắc này, hơi thở trên người Tần Như Phong cũng tăng vọt, ban đầu chỉ là bán bộ Thần Cảnh nhưng lúc này hơi thở trên người lão ta đã như núi lửa phun trào.
Một giây đánh bại tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, có thể hình dung thực lực của Tần Như Phong lúc này đáng sợ cỡ nào.
Tần Đức Chính cầm đầu mấy cao thủ kia cũng đã ngây người khi chứng kiến việc này.
Ông Ngô cũng ngây mặt thốt lên: “Thần Cảnh? Tần Như Phong là cao thủ Thần Cảnh!”