Chương 1804:
Đó là nhân vật có thể sánh ngang với chủ Hoàng tộc.
Dù Long Hoàng có tự mình đến đây, cũng chưa chắc dám trêu chọc Tướng quân biên giới phía Bắc.
Còn lúc này Long Thiên Vũ chỉ thấy sực lực cả người như bị rút cạn.
Hắn ta biết, đời này hắn ta không còn hy vọng tìm Dương Thanh và Mã Siêu trả thù nữa rồi.
“Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
Long Càn nhìn Long Khôn hỏi.
“Báo cáo cho Long Hoàng biết, làm việc theo sự sắp xếp của Long Hoàng”.
Long Khôn nói xong lập tức gọi điện thoại cho Long Hoàng.
Long Hoàng đang ở Hoàng thành Long cách xa Yến Đô, sau khi nghe điện thoại của Long Khôn đã đoán ra được mọi thứ.
“Liên quan đến việc của Dương Thanh sao?”
Long Hoàng hỏi thẳng.
Những thủ hạ mà lão ta sai làm việc chưa từng chủ động liên lạc với lão ta, nhất là cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long.
Nhưng lần này Long Khôn – một trong hai cao thủ Thần Cảnh do lão ta phái đi Yến Đô lại gọi điện thoại cho lão ta, tất nhiên là vì chuyện của Yến Đô rồi. Mà chuyện khiến lão ta lo lắng nhất trong chuyên đi đến Yến Đô lần này chính là Dương Thanh.
Long Khôn trầm giọng nói: “Long Hoàng, tôi đã xác định Dương Thanh chính là Tướng quân biên giới phía Bắc, không những vậy bên cạnh cậu ta còn có một trong chín vị Vương biên giới phía Bắc có sức chiến đấu Thần Cảnh sơ kỳ…”
Sau đó Long Khôn lại kể lại chuyện đã xảy ra ở phòng khám Ái Dân một lần nữa.
Long Hoàng vẫn yên tĩnh nghe, mãi đến khi Long Khôn nói xong, lão ta mới thở dài một hơi: “Lần này cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, sợ là Hoàng tộc họ Long khó có phần rồi”.
“Long Hoàng, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Long Khôn nói: “Dương Thanh không giết tôi, mà chỉ dùng bút ký tên up hiếp tôi, thiết nghĩ cậu ta cũng không muốn làm kẻ thù với Hoàng tộc họ Long”.
Long Hoàng im lặng một hồi rồi gằn giọng: “Thông báo cho nhà họ Long ở Yến Đô nói là Hoàng tộc họ Long đồng ý nhận bọn họ trở về, ngoài ra…”
Long Hoàng thoáng im lặng, sau đó lại nói tiếp: “Ngoài ra, bảo Long Thiên Vũ đến nhà xin lỗi!”
“Cái gì? Bảo điện hạ đến nhà xin lỗi?”
Long Khôn cũng sững sờ: “Là xin lỗi nhà họ Long sao?”
“Có vấn đề gì không?”
Long Hoàng vô cùng bình tĩnh hỏi ngược lại.
“Long Khôn không dám! Tôi báo cho điện hạ ngay đây!”, Long Khôn vội nói.
Long Thiên Vũ ở bên cạnh sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Long Hoàng và Long Khôn sắc mặt xanh mét. Hắn ta đường đường là lớp con cháu xuất sắc nhất đời thứ ba của Hoàng tộc họ Long thế mà lại phải đi đến một nhánh đã bị Hoàng tộc họ Long vứt bỏ suốt trăm năm để xin lỗi sao?
Sau khi cúp điện thoại Long Khôn bỗng không biết nên nói với Long Thiên Vũ thế nào.
Một lúc lâu Long Thiên Vũ bỗng cười tự giễu nói: “Cuối cũng cũng tại tôi tự hủy hoại mình!”
“Điện hạ!”