Chương 229: Khoác lác
Khi thấy Mục Chấn dẫn cả đám người vào, hơn nữa phần lớn đều là chủ của các gia tộc lớn ở Châu Thành, mọi người đều ngây ngốc.
“Bố! Sao bố lại đến đây?”
Khi thấy một bóng dáng quen thuộc giữa đám đông, Vương Kỳ – chó săn số một bên cạnh Trần Anh Hào vô cùng kinh ngạc.
“Bố!”
“Bố!”
…
Trong số hơn mười người ở phòng riêng thì đã có tới bảy, tám người nhận ra bố mình.
Đây không phải chuyện chính, quan trọng là bố họ đang đi theo một người trung niên.
Hơn nữa bên cạnh người trung niên kia còn có một gương mặt quen thuộc, đó chính là Mục Chấn vừa bị họ đánh hội đồng rồi đuổi khỏi phòng riêng.
Vừa nãy, Mục Chấn đã gọi người đàn ông kia là “bố”.
Những người vừa đánh Mục Chấn đều vô cùng sợ hãi.
Chẳng riêng gì họ, bố họ cũng sợ hết hồn.
“Hay thật đấy, không ngờ trong những người vừa đánh con tôi lại có cả con của mấy ông chủ ở đây!”, Mục Đông Phong cười lạnh.
Nghe thấy thế, sắc mặt của mấy chủ gia tộc thay đổi hẳn, họ nhìn nhau rồi vội vàng giận dữ quát con mình: “Mấy thằng trời đánh này! Sao chưa cút qua đây để xin cậu Chấn tha thứ đi!”
Nhà họ Mục là gia tộc ở tỉnh lỵ, nếu chỉ đơn giản thế thì tốt, nhưng trớ trêu thay, nhà họ Mục lại phụ thuộc vào nhà họ Hàn – gia tộc quyền quý bậc nhất tỉnh lỵ.
Có thể nói, nếu đắc tội với nhà họ Mục thì cũng đắc tội với nhà họ Hàn luôn.
Đối với họ, nhà họ Hàn chính là ông trời, có thể xóa sổ gia tộc của họ chỉ bằng một câu nói.
Mục Đông Phong chỉ có một đứa con là Mục Chấn nên vô cùng cưng chiều hắn, bây giờ hắn lại bị đánh ở Châu Thành, có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào.
“Cậu Chấn, tôi sai rồi! Xin cậu tha cho tôi!”
“Cậu Chấn, tôi biết sai rồi! Cậu rộng lượng tha cho tôi với!”
“Cậu Chấn, tôi cũng biết sai rồi! Cậu rộng lượng tha cho tôi đi!”
…
Những cậu ấm nhà giàu vừa kêu gào, bắt Dương Thanh quỳ xuống xin lỗi Trần Anh Hào đều bò rạp trước chân Mục Chấn để xin tha, trông chẳng khác gì chó.
Sắc mặt Trần Anh Hào khó coi tới cực diểm, đây đều là người của anh ta, giờ lại thành trò cười cho Dương Thanh nhìn.
Đây là lần đầu tiên Trần Anh Hào gặp Mục Đông Phong nên cũng không biết ông ta là ai. Nhưng từ thái độ của các chủ gia tộc, anh ta có thể đoán được ông ta có thân phận không tầm thường.
“Mẹ nó, chẳng phải hồi nãy bọn mày rất hống hách ư? Ngay cả ông đây cũng dám đánh, giờ biết sợ rồi à?”
Lúc này Mục Chấn vô cùng hống hách, đá cho đám cậu ấm nhà giàu kia ngã lăn quay, chỉ vào họ rồi giận dữ nói: “Ông đây lớn thế này rồi mà mới bị đánh lần đầu tiên, cho dù hôm nay bố bọn mày ở đây thì tao cũng không bỏ qua cho bọn mày!”
Câu nói này của hắn không nể nang ai cả.
Nhưng các chủ gia tộc đều không dám hó hé, có mấy người không đành lòng nhìn chuyện sắp xảy ra tiếp theo, bèn cúi đầu.
“Mẹ nó! Mở to mắt ra nhìn cho tôi!”
Mục Chấn tức giận quát mấy chủ gia tộc kia.
Mục Đông Phong đứng bên cạnh, không nói năng gì, đây là con ông ta, hắn có tư cách để vênh váo ở Châu Thành như thế.
Chính sự nuông chiều của ông ta đã khiến Mục Chấn ngang ngược từ nhỏ, coi thường tất cả mọi người.
Sau khi bị Mục Chấn quát, các chủ gia tộc đều mở to mắt nhìn con mình.
“Đi lấy cho tôi một ống sắt đến đây!”
Mục Chấn bảo vệ sĩ sau lưng mình.
Vệ sĩ kia nhanh chóng cầm một tuýp sắt tới.
Mấy cậu ấm nhà giàu đều sợ ngu người, Mục Chấn đang định chơi ác rồi đây!
“Rầm!”
Mục Chấn không nói gì thêm, vung tuýp sắt đập mạnh vào tay Vương Kỳ.
Sau tiếng nứt xương giòn giã, tay Vương Kỳ đã gãy.
“Á…”
Ngay sau đó, trong phòng riêng tràn ngập tiếng hét của Vương Kỳ.
“Hờ, mới bắt đầu mà mày đã không chịu được rồi à? Vừa nãy mày đánh hăng nhất, ông đây phải đập gãy tay chân mày!”
Mục Chấn xoay cổ tay rồi tiến lên một bước, đập vào cánh tay còn lại của Vương Kỳ.
“Á… Bố ơi, đau chết mất, cứu con, á…”
Vương Kỳ vừa cầu cứu bố mình vừa giãy dụa né tránh.
Hai vệ sĩ bước đến, ấn chặt Vương Kỳ xuống đất.
Mục Chấn không hề nương tay, đánh rất ác.
Tay chân của Vương Kỳ nhanh chóng gãy hết, hắn ta đau tới mức ngất đi.
Còn bố hắn thì tận mắt nhìn cả quá trình, không dám hó hé nửa lời.
Không phải ông ta không muốn, mà là không dám!
Khi thấy cảnh tượng này, mấy cậu ấm nhà giàu khác đều run bần bật.
Họ nhìn về phía bố mình, trong mắt tràn ngập sự cầu xin.
Nhưng bố họ cũng không nói đỡ, mà lại ra hiệu cho họ chịu đựng một mình.
“Anh Hào, xin anh cứu bọn em, bọn em… bọn em đến đây vì anh mà, anh giúp bọn em với”.
Khi thấy Mục Chấn đi về phía mình, một cậu ấm nhà giàu sợ hết hồn, vội cầu xin Trần Anh Hào.
“Đúng thế, anh Hào, anh là người thừa kế của gia tộc quyền quý bậc nhất Châu Thành, chẳng phải anh vừa nói anh có thẻ hội viên Vàng của nhà hàng Bắc Viên Xuân, do chủ gia tộc họ Mục – Mục Đông Phong đích thân tặng ư? Anh mau giúp bọn em với! Bọn em không muốn bị tàn tật!”
Những người khác cũng thi nhau cầu khẩn.
Sắc mặt Trần Anh Hào vô cùng khó coi, nếu anh ta ngó lơ thật thì có lẽ tất cả các gia tộc ở đây sẽ xa lánh nhà họ Trần mất.
“Này người anh em, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, cậu đã đánh một người tàn tật, chắc cũng hả giận rồi chứ? Xin nể mặt Trần Anh Hào tôi mà tha cho mấy người này!”
Rốt cuộc Trần Anh Hào cũng bước lên trước, thản nhiên nói với Mục Chấn.
“Thẻ hội viên Vàng ở Bắc Viên Xuân của anh là do Mục Đông Phong đích thân tặng thật à?”
Mục Chấn bỗng hỏi Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào không biết Mục Đông Phong đang ở đây, thấy đối phương không đánh nữa, anh ta cứ tưởng hắn đã sợ.
Thế nên anh ta ngạo nghễ nói: “Đúng thế, thẻ Vàng của tôi là do chủ gia tộc họ Mục – Mục Đông Phong đích thân tặng!”
Trần Anh Hào vừa dứt lời, mấy chủ gia tộc ở Châu Thành đều nhìn anh ta với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Ồ! Móc nối giỏi đấy nhỉ! Ngay cả chủ gia tộc họ Mục cũng phải đích thân tặng quà cho anh!”
Mục Chấn bỗng nở nụ cười như ác ma, đi về phía Trần Anh Hào: “Không biết người anh em đây họ gì?”
Trần Anh Hào lập tức cảm thấy rất hãnh diện, tinh tướng chỉnh lại cổ áo mình rồi ngạo nghễ nói: “Tôi là Trần Anh Hào, đến từ nhà họ Trần ở Châu Thành!”
“Vậy anh biết ông ấy là ai không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!